Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại nhà họ Trịnh.

- cái gì? Con không đi, nhất quyết không đi. Con sẽ ở lại đây.

Cậu nhóc phản đối quyết liệt. Nhưng cậu chỉ là một đứa trẻ thì làm sao có thể phản đối một người uy quyền như cha cậu chứ.

- Ta đã quyết định rồi. Chuyến bay sẽ cất cánh vào lúc 8 giờ, con hãy chuẩn bị đi.

Tại cánh đồng hoa cỏ mấy.

- Anh đừng đi mà. Ở lại với em đi.

Cô bé vừa khóc vừa năn nỉ cậu nhóc.

- Mèo ngoan, đừng khóc. Anh đi anh sẽ về mà. Anh không thể cải lại ý của ba được.

- Anh phải hứa là sẽ trở về tìm em đấy!

- Ừ! Anh hứa.

Chuyện tình của họ có lẽ là duyên không phận. Trên chuyến bay định mệnh ấy cậu đã đi mà chẳng bao giờ trở về. Chiếc máy bay bị mất tay lái và rơi xuống vực. Bé gái cũng nhanh chóng biết tin nhưng cô muốn xác nhận nên đã cho người của mình đi xem và sự thật luôn luôn là đau người khác. Không lâu sau mẹ của cô cũng qua đời bởi căn bệnh suy tim. Chỉ là một đứa bé 8 tuổi thế nhưng cô đã sự mấtmát quá lớn đối với cuộc đời mình. Những sự đau khổ mà cô phải chịu đã hình thành nên con người của Hải Băng (Sun) bây giờ.

- Chuyện là vậy đấy!

John đã kể hết cho mọi người nghe về cuộc đời của nó.

Rầm.....

Sau tiếng động thì nó bước vào nhà. Thấy nó ai cũng hoảng.

- Sun... em bị sao vậy?

- Hai tránh ra đi.

Nó loạng choạng bước về phía trước.

- Để tao đưa mày lên phòng.
Pi chạy tới đỡ nó

- Không cần. Tao đi được. Mấy người đừng có phiền nữa.

Nó hét lên rồi đi lên cầu thang rồi về phòng.

" Đừng ai bước vào cuộc sống của tôi nữa nhé!
   - Đau thế đủ rồi
   - Thích tôi thôi.....Đừng cố gắng tìm đường vào tim tôi.
   - Nó vỡ rồi....
   - Đừng quan tâm tôi nhiều quá rồi lại bỏ rơi tôi.
   - Niềm tin à? .......Mất rồi
   - Hạnh phúc à?....... nhạt nhòa lắm. "

- KHÔNG.....Không được.

Giọng ca anh vàng của hắn cất lên

- Sao lại không. Chuyện này ta và mẹ con đã bàn bạc kĩ rồi.

- Con nói không là không. Ba mẹ thích thì cưới đi. Con không cưới.

- Đấy bà thấy chưa, bà chìu nó quá bây  giờ mới vậy đấy.

Ba hắn quay sang trách vợ mình.

- Nó không phải con ông chắc. Sao lại đỗ lỗi cho tôi.

Mẹ hắn gương mặt đỏ bừng vì tức giận.

- Hai người đừng cải nhau nữa. Con sẽ không lấy cô ta đâu. Con đi học đây.

- Con bé đó hôm nay sẽ vào trường để học, xon coi mà cư xử cho tốt đấy.

Ba hắn cố nói với theo mong là hắn có thể nghe thấy.

Đến trường vừa nhìn thấy đám bạn của mình hắn liền nhào tới.

- Sun đâu, sao không đi học?

- Con bé không được khỏe nên ở nhà rồi.

- Chết rồi! Ngày nào không nghỉ sao lại chọn ngày hôm nay mà nghỉ chứ!

- Mà anh kiếm chị ấy làm gì?

- Là vậy.......

Hắn kể lại toàn bộ câu chuyện cho tụi kia nghe với gương mặt vô cùng tuyệt vọng.

- Hôm nay thì anh chết chắc.

Boom phán một câu vs gương mặt hết sức là bình thản.

- OMG! Chuồn thôi.

Mọi người nhìn ra phía cổng thì ở đó có một cô gái.

- Cô ta đẹp thật. Mặt mà trắng hơn cổ luôn.

- Chắc  là son của cô ta được làm bằng sơn đấy.

- Nhìn xem cách ăn mặc của cô ta kìa. 

- 1000 năm nữa chưa chắc thế giới đã đuổi kịp phong cách của cô ta.

Bla....Bla.....Bla....

Boom và Pi cứ nhìn chằm chằm vào con người đó soi mói không để lại cái gì.

Giờ học bắt đầu.

- Em giới thiệu về mình đi.

- Chào mọi người mình là Trần Viết Ly, sau này mong mọi người giúp đỡ.

Nói xong cô ta nở nụ cười tươi như con đười ươi.

- Em chọn chỗ đi.

- Chỗ đó.

Đích đến của cái chỉ đó là hắn.

- Thưa thầy em không muốn.

Hắn lên tiếng phản bác.

- Chỗ này cũng tốt, em ngồi đây đi.

Ông thầy chỉ vào cái bàn đầu.

Thế là cô ta đành ngồi ở đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro