Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rồi một ngày......

Ai đó nhắc tên cậu!

Tớ mỉm cười, gọi cậu là kí ức.

Kí ức đẹp nhưng kí ức thuộc về quá khứ.

Tớ không thể nào giữ....

Và sẽ chẳng tìm lại nó đâu....

Vẫn có một nỗi buồn man mác khắc sâu....

Nhưng nó sẽ dần chìm sâu vào kí ức....

Đến lúc mà....!

Tớ không còn thức vì nhớ.....

Và không còn đau khi nghĩ đến cậu. "

Vẫn như mọi ngày con đường vẫn tấp nập. Ba người ba phong cách họ vẫn làm náo loạn cả ngôi trường mỗi khi xuất hiện.

- Chị.....!

Rin chạy đến vỗ vai nó.

- Đi bằng gì đến đấy?

- Moto ạ!

Rin cười típ mắt.

- Dẹp nụ cười ấy đi, chướng mắt.

- Ơ cười mà chị cũng cấm nữa hả?

ngơ ngác nhìn nó. 

- Sao?????

Nó trừng mắt

- Dạ không!

Mặt Rin ủi xìu.

Tuy là hai lớp khác nhau nhưng mà cả bọn đều chung một hành động đó là ngủ, chẳng quan tâm đến người đang đứng giảng bài ở trên kia. Người giỏi nhất trong đám là Rin. Cậu chăm chú nghe giảng và tiếp thu bài cực kì nhanh.

Trống đánh hết tiết, nó quay qua phía Rin.

- Cho chị mượn xe.

- Chị đi đâu hả?

- Hai mà có tìm chị thì cứ nói là chị có việc bận.

Khoác nhanh chiếc áo vào rồi ra khỏi lớp.

- Xuống căn teen thôi.

Jin la to khi vừa bước đến chỗ Boom.

- Sun đâu rồi?

- Chị ấy đi rồi!

- Khi nào? Mà đi đâu?

- Vừa mới đi, chị ấy bảo có việc rồi lấy xe em đi luôn rồi.

- Có việc......

Cả đám không hẹn mà cùng đồng thanh.

Rin gật gật đầu để chắc chắn lời mình vừa nói.

- Sun nó sẽ tự lo được. Chúng ta đi thôi.

Không có xe để về, thế là Rin đành phải cùng cả bọn về nhà nó.

- Sao chị ấy vẫn chưa về nhỉ?

Rin tỏ vẻ lo lắng.

Mà sao không lo được, nó đã lấy chiếc xe yêu quý của Rin đi từ sáng đến chiều không lo mới lạ.

- Có ai nói cho tôi biết hôm nay là ngày bao nhiêu không?

Boom gương mặt hình sự nhìn cả bọn.
Pi với giọng điệu đùa giỡn.

- Vâng! Thưa quý cô, hôm là thứ 6, ngày 30 tháng 9 năm 2016. Cô có thắc mắc gì không?

- Mày có biết mày vừa nói gì không?

- Tao nói là thứ 6, ngày 30 tháng 9 năm...m.....

Mặt Pi đang tươi cười thì chuyển sang hốt hoảng nhìn Boom rồi lại nhìn John.

- Cả ba người lm gì mà như vừa gặp ma vậy?

Rin dưới bếp mang lên cả khay đồ uống và trái cây.

- Hôm nay..... là....30 tháng 9.

Boom ngập ngừng.

- Có ai giải thích cho tụi này hiểu không.

John bước đến vỗ vai 2 thằng bạn.

- Chuyện nói ra thì dài lắm. Chúng mày chỉ cần biết rằng bây giờ điều cần làm là phải tìm Sun. Ngay bây giờ!

Cả bọn tìm từ nơi này đến nơi khác. Từ các quán bar đến các bang lân cận. Từ bãi đất trống đến những nơi bị bỏ hoang.

- Em biết một chỗ.

Rin sực nhớ ra gì đó.

Cả bọn kéo nhau đến chỗ mà Rin vừa nhắc đến nhưng....

- Chúng ta chậm một bước rồi.

Nhìn ngôi mộ phía trước. Nến vẫn chưa tắt, hương vẫn cháy.

- cô ta rốt cuộc đã chạy đi đâu chứ?.

Hắn bực bội quát ầm lên.

- Về thôi, về tao sẽ kể cho mày nghe.
Cả lũ đành kéo nhau về. Thế mà đâu ai biết rằng phía sau bụi hoa giấy rậm rạp cao lớn ấy có 1 căn nhà. Căn nhà chẳng ai đến, nhưng vẫn đầy đủ tiện nghi và được canh gác nghiêm ngặt.

Nó ở đó trong căn phòng không ánh sáng với một đống rượu và nhớ lạ ký ức đẹp nhưng rất tồi tệ.

" - Anh.... chạy chậm thôi. Chờ em với.

Một bé gái phải nói là rất xinh đang cố đuổi theo cậu nhóc trước mặt.

- Nhanh lên... em chậm quá à!

- Thôi.... không chơi nữa đâu.

Bé gái nằm xuống cánh đồng. Cậu nhóc cũng lon ton chạy đến nằm kế bên.

- Em đúng là mèo lười mà.

Từ phía ngoài cánh đồng một đám vệ sĩ đang bước đến chỗ của hai đứa trẻ.

- Cậu chủ! Ông chủ muốn cậu về nhà.

- Có chuyện gì sao?

- Chúng tôi cũng không rõ.

- Đến lúc phải về rồi. Hẹn em ngày mai nhé!

Quay qua phía bé gái với nụ cười ngây thơ. Rồi theo đám người lên xe về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro