Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó xuống xe bước vào trường, Thảo bước đến đi song song với nó.

- Tôi có chuyện muốn nói với cậu.

- Để sau đi, bây giờ tôi không muốn nói.

Nó cố ý muốn phớt lờ.

- Chuyện này liên quan tới ả.

- Ai?

- Trần Viết Ly!

Thảo cố ý nhấn mạnh.

-  Lại là cô ta

Nó nói với giọng chẳng mấy hứng thú.

- Rốt cuộc là chuyện gì?

- Chuyện là.... cô ta....Sun?......Sao thế?...

Gương mặt nó đổi màu rõ rệt. Nó đưa tay lên ôm ngực, hơi thở ngày càng yếu và gấp gáp.

- Gọi....Jo....John.

- JOHN....

Nghe tiếng gọi cả bọn quay lại thì thấy nó đang từ từ ngã xuống. Hốt hoảng cả đám chạy lại. Dù cho ai kêu gào đi nữa nó chỉ nghe thôi chứ chẳng trả lời được càng lúc nó càng chìm sâu vào cơn mê.

1 tiếng sau.

Mở mắt ra nhìn xung quanh và thấy hắn đang ngủ.

Thấy hắn trở người nó liền nhắm mắt nằm yên. Hắn thở dài rồi nắm tay nó.

- Anh đã thật sự rất lo lắng cho em đấy. Hãy mau tỉnh dạy đi.

Nghe được những lời nói đó nó thầm nghĩ:
" Hắn biết quan tâm người khác sao?"
" Hắn thật sự lo cho mình à?"
" Mình có cảm giác sao sao vậy nè!"
" Mình có nên làm theo lời của hai không?"

- Nè! Jin....

- Sao? Ông ấy nói gì?

- Ông ấy chỉ hỏi về tình trạng sức khỏe của Sun thôi.

- Ai?

Bây giờ nó mới chịu lên tiếng.

- Em tỉnh lúc nào vậy?

- Mới thôi. Ông ấy là ai?

- Hiệu trưởng.

Có chuông điện thoại hắn ra ngoài nhất máy nghe. Bên trong phòng nó ngồi dậy mặt áo khoát rồi đi khỏi giường.

- Em muốn đi đâu?

- Em quyết định rôi, em sẽ cho mình thời gian hai tháng. Trong thời gian đó, em sẽ giải quyết mọi việc ở đây.

- Em sẽ dùng thuốc.

Sun gật gật đầu.

- Và em sẽ cho anh ta một cơ hội, hãy để anh ta tự hiểu. Nếu không hiểu được sẽ không có lần thứ hai.

- Ok! Anh sẽ không nhúng tay vào.

Nó quay người bước đi.

- Thế khi nào em về?

- Tối!

Hắn bước vào thì đã không thấy nó.

- Sun đâu?

- Đi hóng gió rồi.

- Cô ấy chưa khỏe mà.

- Sẽ khỏe thôi.

Sun đứng trước cửa phòng bác sĩ, trên tay là lọ thuốc mà ông đã đưa cho nó. Đây là con đường nó đã chọn, nó sẽ phải chạy đua với thời gian hai tháng để giải quyết mớ lộn xộn.

7 giờ 30 Tối

- Cô ấy đi đâu vậy chứ! Đã muộn rồi còn chưa về.

- Mày ồn quá đó, nhảm nhảm hoài. Còn nói bữa là tao đá mày ra khỏi nhà đấy.

- Là em mày đấy, mày không lo sao?

- Vì bọn em biết thừa......

Pi từ trên cầu thang bước xuống.

- .......... có lo cũng vô ích

- Nhưng....

Hắn chưa nói thì Pi đã cướp lời.

- Bây giờ còn sớm chán. Ở bên Anh có khi nó đi 2-3 ngày mới về, lúc thì 2-3 tuần vậy mà ní vẫn sống nhăn răng đấy thôi.

Từ lúc Boom nằm bệnh viện Jen ít nói hẳn, cần thiết cậu mới nói như thình cảnh lúc này.

- Mày làm tao thấy phiền đấy.

9giờ 30 Tại bar Wind.

Người mỗi lúc một đông, nhạc mỗi lúc một to, nó mỗi lúc uống nhiều hơn. Tên đàn em thấy không ổn thì chạy vào gọi Rin.

- Anh Rin, có chuyện.

- Chuyện gì?

- Chị hai đến hồi chiều, uống từ lúc đó đến giờ và không có ý định ngừng.

Rầm....

Rin đập mạnh tay xuống bàn.

- Sai bây giờ mới nói?

- Chị ấy không cho nói với anh.

- Chết tiệt.

Phun ra câu chửi tục rồi bước ra nhoài.

- Sai lại uống nhiều như vậy chứ?

- Rin hả? Chị không muốn về.

Người nó bây giờ đứng còn chẳng vững.

Đôi cho tên kia chìa khóa xe rồi ra lệnh.

- Lấy xe đi.

Kíttttttttt........

Mọi người đang đợi bóng dáng nó xuất hiện nhưng không phải nó mà là Rin.

- Chị ấy đến hồi chiều mà không nói với em. Đến khi em biết thì đã vậy rồi.

- Không lẽ có chuyện gì cô ấy cũng như vậy sao?

- Dạ không! Có nhiều lúc còn khinh khủng hơn vậy nữa.

- Để anh đưa Sun lên phòng.

Rin đưa nó cho John.

- À! Em có chuyện muốn nói. Jin đưa chị ấy lến phòng đi.

Nó lại được chuyền từ tay John sang cho Jin.

- Cái này là sao?

Rin đưa hộp thuốc nhặt được ở xe nó.

- Sun chỉ còn 3 tháng nhưng gần đây cơn đau liên tục xuất hiện nên phải dùng thuốc.

- Chẳng phải là không có thuốc sao?

- Thuốc này chỉ dùng được một lần thôi. Nếu dùng hết mà vẫn chưa chữa trị thì hậu quả không lường trước được.

- Còn điều này nữa.

Rin nhìn ba con người trước mặt.

- Ngày mai bọn Blood sẽ qua trường vì thé anh bảo mọi người sẵn sàng đi. Đừng cho chị ấy biết.

- Sao tụi nó lại qua?

Pi ngơ ngác nhìn.

- Thứ nhất, Ly là em họ của thằng Cáo. Thứ hai, thằng đó với Sun có thù lâu năm chị cũng biết mà. Bây giờ hắn muốn chấm dứt một lần.

- Ok! Thằng đó đến được nhưng về thì phải lết.

- Em về trước, mai em sẽ qua.

- Ừ! Bye bye.

Nhìn ní thế này khiến hắn đau lắm. Nhưng hắn không dám thổ lộ. Định đứng dậy bước đi, thù một bàn tay ấm áp níu tay hắn lại.

- Không, anh đừng đi mà. Bé Sun sẽ ngoan, bé Sun sẽ không hư, sẽ không hư nữa, anh ở lại được không?

Dù biết người được nhắc đến không phải mình nhưng thấy nó thế này hắn không nở.

- Được rồi, anh sẽ ở lại, anh sẽ không đi, bé Sun ngoan.

Hắn vừa nói vừa vỗ nhẹ tay nó. Nó cũng dần im lặng và ngủ. Hắn cũng từ từ ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro