Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay trời rất đẹp, những tia nắng sớm rọi qua khung cửa sổ để lọt vào trong đánh thức người con gái với nước da hồng hào đang ngủ. Thấy tay mình ấm lạ kì, nhìn xuống thì thấy hắn. Nhưng điều nó ngạc nhiên là tay nó đang nắm tay hắn chứ không phải tay hắn nắm tay nó.

- Kì lại nhở, chẳng hiểu được. Rốt cuộc tối qua mình đã làm gì thế?

Nó bước xuống khỏi giường lấy chăn đắp cho hắn và đi vào phòng tắm với những thắc mắc to tổ chảng của mình.

Hắn nghe thấy tiếng nước chảy thì tỉnh giấc. Nhìn quanh phòng rồi cũng bước về phòng mình.

- Dậy rồi à? Em uống cái này đi.

Anh đưa cho nó ly trà gừng.

- Tối qua có chuyện gì vậy?

- Em không nhớ gì hết à?

- Không, chẳng nhớ gì.

John kể lại mọi chuyện. Nghe xong nó phán một câu khiến ai nghe cũng sôi máu.

- Công nhận tửu lượng của mình ngày càng cao.

- Em còn nói được vậy à!

Nó quay lưng đi vào phòng ăn thì gặp Pi và Jen bước từ cánh cửa bí mật ra. Thắc mắc liền hỏi.

- Hai người làm gì trong đấy thế?

- Ờ.... Rin tối qua mới đưa tao khẩu K35 với đạn 12 li nói tao cất chưa dùng tới.

- Ừ! Vào ăn sáng đi.

Cả 3 người ai cũng toát mồ hôi lạnh. Vừa yên vị trên bàn thì có người xuất hiện.

- Good morning.....

- Gút cái đầu mày ấy. Sáng sớm qua đây làm gì?

- Qua đón chị đi học.

Lại thêm một người nữa lên tiếng.

- Lựa giờ tốt quá há!

Hắn từ ngoài bước vào.

- Chứ sao! Giờ tốt mình mới đi, giờ xấu đi ra chết lúc nào chẳng hay.

- Vào ăn lẹ đi, rồi đi.

Rin và Jin lon ton chạy vào và chén.

Cả trườngcảm thấy kì lạ khi có sự xuất hiện của Rin

- Hôm nay hotboy đi học sao?

- Chắc là có chuyện gì rồi.

- Cậu ấy mà đi học ắt phải có chuyện lớn.

Cả nam lẫn nữ cứ tụm năm tụm ba bàn tán.

- Đưa chị gói thuốc

Vừa bước lên cầu thang nó liền quay qua Rin

- Chị.....

Khuôn mặt nhăn đến khó coi.

- Nhanh...

Cầm lấy gói thuốc đi được vài bước bỗng nó đứng lại.

- Chị đi nhanh lên coi.

Bụp.

Gói thuốc rơi khỏi tay nó.

- Chị sao thế?

Tay bỗng nhiên run lên, nó không thể điều khiển được. Gương mặt nó bây giờ không một chút cảm xúc nhìn chầm chậm vào bàn tay của mình.

- Sun à......

Jen ôm chặt lấy Pi để cô bớt sợ hãi. John nhanh chóng cho nó uống thuốc, không lâu sau nó trở lại bình thường.

- Em phải uống nó đúng giờ .

Nhặt gói thuốc dưới đất lên rồi cầm luôn hộp thuốc trên tay John rồi đi thẳng.

- Không lẽ từ giờ Sun, nó phải phụ thuộc vào thứ đó sao?

Pi nói gần như khóc.

- Chịu thôi, Sun đã chọn mà.

Giờ ra chơi.

- Mọi người ăn gì để anh lấy?

- Vẫn như cũ là được.

John quay người bước đi. Nó nhìn theo một cách chăm chú. Pi sợ bị lộ liền lên tiếng.

- Sao thế? Có chuyện gì sao?

- Suy nghĩ vu vơ thôi mà.

John đưa đồ tới mọi người liền ùa vào ăn. Riêng nó, thì chỉ cắn một miếng nhỏ của chiếc bánh và uống hết cốc sữa thì chẳng ăn nữa. Nó nhìn một lược năm người kia với gương mặt lạnh rồi lên tiếng.

- Mọi người có chuyện gì...... đúng không ?

- Đâu có chuyện gì đâu.

Rầm....

Đập mạnh tay xuống bàn đứng phắc dậy.

- Không có chuyện gì sao?

Giọng càng lúc càng lạnh.

Pi nhìn nó ái ngại.

- Mày hơi quá đấy.

- Quá sao? Không có chuyện thì đem vũ khí đi theo làm gì?

Nói rồi nó đặt một loạt vũ khí lên bàn. Mọi người đống vũ khí thầm trách bị lấy trộm mà không biết.

- Trực giác mà tôi vó bây giờ không phải chỉ cần tập ngày một ngày hai là có. Mấy người định qua mặt tôi sao?

Chuyển ánh mắt tức giận sang John.

- Anh, nhanh đem nó ra đây.

- Sun à!

- Em bảo đem ra.

John nhẹ đặt lên bàn khẩu súng K80 STO.

- Cần nó làm gì? Nói....

Nó cầm khẩu súng K80 chĩa thẳng vào mặt Rin.

- Chị....

Gương mặt của cậu nhóc đã trắng bệch.

Một tên ngoài căn-tin chạy vào thông báo.

- Bọn Blood đang cùng ă Ly ở ngoài Sân trường đấy. Mọi người nhanh lên.

Cả căn-tin vẫn im lặng chuyển ánh mắt từ người mới chạy vào sang bọn nó.

- Giấu chuyện này sao?

Nó bước đi ra khỏi căn-tin

- Sao chuyện lại ra nông nổi như thế này chứ?

John ôm đầu bây giờ anh chẳng biết làm gì nữa.

- Đã phóng lao thì phải theo lao thôi.

Jin kéo cả bọn ra ngoài.

- Con Sun đâu? Gọi nó ra đây.

Ả Ly lớn giọng quát.

- Mạnh mồm nhỉ?

Sun bước ra từ đám đông, mặt lạnh tanh, không cảm xúc.

- Mày có gan để ra đây cơ à?

- Câm, đừng sủa bậy.

Sun chỉ thẳng mặt ả Ly. Sun ra hiệu Pi và Rin lên ép ả câm miệng.

- Lâu ngày không gặp nhỉ. Dạo này thế nào hả, thằng em.

Nó với tay lấy gậy đánh bóng chày từ bụi cây gần đó.

- Vẫn khỏe, mà sao bà chị cứ thích đụng vào người của thằng em thế nhỉ.

Nói rồi tên đó cười khẩy

- Thì ra con chó đó là người của chú em à? Tại nó không biết thân biết phận của mình đó thôi.

Nở nụ cười rất tươi bước đến bên lấy tay kề vào vai hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro