Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chú em cũng biết, đụng vào người của chị thì sẽ có kết cục không tốt mà.

- Oh! Bà chị có người mới rồi đấy à? Cứ tưởng vài năm nữa cơ đấy.

- Làm chú em thất vọng rồi.

- Bà chị thả nó ra được rồi đấy.

Ả được thả thì nhanh chóng chạy về phía tên Cáo.

- Anh, con Thảo nó đánh em.

- Ở đây đứa nào tên Thảo bước ra coi.

Khoảng vài chục nữ sinh bước ra.

- Đứa nào đây.

- Chính nó.

Ả Ly chỉ thẳng người đứng cạnh nó.

- Mày đánh nó sao?

- Đánh? Tôi đâu có đánh, chỉ là đổ một ít nước lên người thôi mà. Phóng đại thế!

Thảo dùng bộ mặt ngây thơ như mình không có tội.

- Coi như cô cũng có gan đấy.

- Không có gan làm sao mà sống. Ngu cả lũ.

- Cô nói ai vậy hả

Ả tức giận hét lên.

- Bảo nó im giùm, chị đây không thích chó.

Nụ cười vẫn được nó duy trì trên

- Mày đã đụng vào người của tao, làm sao có thể tha được đây.

Sun bước lên đứng trước mặt Thảo.

- Chị đây đã bảo nó làm đấy, thằng em có ý kiến sao?

- Ý kiến thì em đây không dám nhưng đac đụng vào thì em đây không thể tha được....

- Mà....bà chị có cần thằng em đây cho thêm một kỉ niệm nữa để khỏi quên nhau không nhỉ?

Hắn ta cười thật sảng khoái.

- Nói về chuyện này thì chị đây nên cảm ơn chú em. Nhờ có nhát kiếm đó mà bây giờ chị mới có cái này.

Cởi áo khoác vứt xuống đất, mở bung mấy cúc áo phía trên để lộ ra hình xâm cành hoa hồng kéo dài ở ngực cùng với con bướm quyến rũ. Cả hai đều là màu đen.

- Rất tuyệt.

- Muốn thêm kỉ niệm lên người chị đây, thì phải em thằng em có bản lĩnh hay không.

Tróc...

Nó búng tay và một đán người ùa vào đứng quanh nó.

- Công nhận bà chị nhanh thật.

Tuy hai người đều xưng hô là chị, em nhưng đằng sau là đầy những sự thâm độc.
Thế là cuộc chiến xảy ra. Tuy ở trường học nhưng mọi chuyện liên quan đến nó thì hiệu trưởng cũng chỉ biết đứng nhìn chứ chẳng biết làm gì.

Nó cầm gậy phan tiên tục vào người của bọn kia. Cứ tên này nằm xuống thì nó lại nhắn đến tên khác mà đánh, nó cứ như một con quỷ khát máu. Mọi người ai cũng phải khiếp sợ về nó bây giờ. Với môt mắt đỏ hằng những tia chết chóc và gương mặt lạnh tanh không cảm xúc ngay cả khi bị đòn.

Bụp...

Nó bị đánh lén sau lưng. Cuộc chiến này chỉ có một mình nó. Nó không cho bất cứ ai giúp đỡ. Cú đánh đó làn nó thêm tức giận. Nghiên người sang trái, cầm gậy đánh thẳng vào chân của tên đó và chỉ một cú đá cũng khiến hắn bất tỉnh.

Có thể nói Sun và tên Cáo ngang nhau. Nhưng không may cho hắn ta đã mắc vào bẫy của nó, khi nhận thức được rằng mình đã bị lừa thì quá muộn cho hắn rồi.

Rút nhanh cây kiếm từ thắt lưng của Pi, nó chém thẳng vào ngực của Tên Cáo. Vết chém đó đúng với vị trí mà nó nhận được từ nhiều năm về trước.

Vứt kiếm sang một bên, cúi xuống nhặt cây gậy đánh tới tấp vài người hắn ta. Tên đó chẳng thể làm được gì ngay cả chống trả. Nó như đang mất dần kiểm soát của mình. Bây giờ trong đầu nó chỉ hiện hữu một điều là giết tên trước mặt. Một cánh tay yếu ớt  đưa ra đỡ gậy của nó.

- Cô, dừng lại đi.

Đưa đôi mắt hận thù của mình nhìn ả

- Dừng lại sao? Cô cũng đi theo hắn ta đi.

Hất tay ả ra và đánh thật mạnh vào lưng ả. Với một người có võ chưa chắc đã chịu được cú đánh đó huống gì ả chỉ là người bình thường. Cú đánh mạnh đó đã khiến nội tạng của ả bị tổn thương ít nhiều. Cơ hội sống sót thật mong manh. Chạy đến giựt lấy cây gậy của nó và kéo đi.  Đẩy nó vào trong xe và phóng đi với tốc độ kinh hoàng. Ngồi trong xe, người nó vẫn còn đang run lên vì tức giận.

Hắn đưa nó đến một ngôi nhà màu trắng rất đẹp nhưng nó không biết nơi này cách thành phố bao xa. Đến nơi, hắn dẫn nó ra khu vườn sau nhà.

- Nè! Uống đi

Nhận lấy chai nước từ hắn uống một hơi hết nửa chai. Xong nó thả người nằm xuống bải cỏ. Thật thỏa mái làm sao.

- Bình tỉnh chưa?

Nó chẳng nói gì, chỉ gật gật đầu.

- Hồi nãy cô thật mất bình tĩnh. Đánh mà đánh như thế thật không được.

- Đúng! Tôi nhận là mình đã mất bình tĩnh. Nhưng chính hắn đã khơi dậy điều đó trước.

Nó nói càng lúc càng lớn tiếng, quay qua chỗ hắn khiến hắn cũng phải giật mình.

- Mắt cô.....

- Không sao cả....

Nó nhắm mắt lại và quay đi chỗ khác để bình tĩnh lại.

Hắn định đứng dậy bỗng khựng lại.

- Nằm yên

- Sao thế?

- Trên chân cô có con sâu.

- Ca..cái...gì? Co...con...s...sâu?

Nó tiếng tăm lẫy lừng, chẳng sợ gì, giết người còn là thú vui vậy mà nó lại đi sợ một con sâu bé tẹo ấy. Thật là mất mặt mà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro