Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn đã bắt được con sâu nhưng chẳng may lại đụng phải chân nó.

- Aaaaaaa........

- Gì thế?

- Không có gì.

Tự nhiên nó lại không muốn cho hắn biết là mình bị thương.

- Ngồi dậy coi, nhanh lên.

Nó rất bướng không chịu dậy, hắn đành cầm tay nó kéo dậy vậy mà.....

- Đau.....

Ôm lấy cánh tay phải, bực mình đứng dậy bước đi nhưng lại bị hắn giữ lại.

- Đưa coi.

Máu đang dần thấm ước cánh tay nó.

Hắn bỏ đi vào nhà và nhanh chóng quay lại với hộp dụng cụ y tế. Bắt đầu công việc băng bó, nhẹ nhàng mà rất có kỹ thuật.

- Anh cũng giỏi việc này nhỉ?

- Một người chỉ biết đánh nhau mà việc này còn không biết thì tôi không còn ngồi đây đâu.

Nghe câu trả lời của hắn, bất giác nó nở nụ cười.

- Lạ lắm hả? Sao cười?

- Không có gì.

- Đứng dậy nào.

Hắn kéo nó đứng dậy vì lực hơn mạnh nên là nó đã ngã vào người hắn. Nó đẩy hắn ra nhưng hắn dùng đôi tay rắn chắc của mình ôm chặc nó. Chẳng làm gì được nên để cho hắn ôm. Nhẹ nhàng ghé vào tai nó.

- Anh không thể chịu đựng việc này thêm nữa. Mỗi ngày cứ phải nhìn em bị thương, nhìn em buồn mà anh chẳng làm được gì.

Hắn ôm chặt nó hơn rồi nói tiếp.

- Em cho anh một cơ hội nhé, để anh được một lần che chở cho em, quan tâm em, sẽ chẳng làm đau em hay làm em bị thương nữa. Hãy cho anh một lần bảo vệ người anh yêu cho đến khi anh hết sức lực. Em....đồng ý...làm...bạn gái anh nha?

Nó đẩy hắn ra, mặt cúi gầm xuống. Điều gì đã làm nó yếu đuối thế này chứ?

- Tôi......tôi....

Hắn đưa tay nâng mặt nó lên để nó nhìn thẳng vào mình. Kiên nhẫn lặp lại câu hỏi.

- Em làm bạn gái anh nha?

Nó bây giờ thật sự, thật sự rất bối rối. Nó rất muốn cho hắn một cơ hội nhưng chính nó vẫn chưa thể quên được cái kí ức đó.

- Tôi...thật sự...tôi...vẫn chưa quên được cậu ấy.

- Anh không cần, anh không quan tâm những điều đó. Anh sẽ cho em thời gian để em có thể chấp nhận anh. Anh chỉ muốn em có thể cho anh được quan tâm, lo lắng, giúp đỡ và yêu thương em như thế là đủ rồi.

- Có thể sao? Khi trong tim tôi là một người khác và điều quan trọng nhất là tôi đang bệnh rất nặng. Không biết lần này đi có trở về hay không. Anh không nên yêu một người như thế này. Một người chẳng có gì gọi là hoàn hảo.

- Đối với anh, em đã rất hoàn hảo rồi. Anh chẳng cần ai cả. Anh chỉ cần em thôi.

Nước mắt đã đẫm trên gương mặt nó. Hắn đưa tay ôm nó vào lòng.

- Anh chỉ cần ở bên cạnh em thôi, có được không?

Nó gật đầu. Hắn vui đến nỗi mà những giọt nước mắt hạnh phúc cũng rơi xuống. Vốn dĩ nó gật đầu vì muốn mình sẽ có những kỉ niệm đẹp cuối cùng trước khi rời khỏi đây. Nó cũng muốn quên đi cái kỷ niệm đó và nó sẽ xếp cậu nhóc vào một góc trái tim, sẽ không bao giờ quên.

Anh à !!!
• Đến lúc em phải quên anh rồi.
Sẽ chẳng còn là cô bé hay ngóng chờ ngày nào đó anh quay về.
• Cũng chẳng phải buồn mỗi khi nghĩ về anh.
Em sẽ mạnh mẽ hơn.
• Không anh em vẫn ổn.
Thật đấy.
• Chỉ là ổn theo một cách khác.
Hạnh phúc nhé người em thương !!!

Bỗng nhiên cơn đau kéo đến. Thuốc.....thuốc nó để trong bọc áo ở trường mất rồi. Cơn đau càng lúc càng dữ dội, tay nó liên tục đánh vào ngực mình. Nó không thể thở được.

Một tiếng sau, nó tỉnh dậy. Nhìn mọi thứ xung quanh, rất quen thuộc. Đây là phòng nó mà.

- Em tỉnh rồi. Mọi người đã rất lo cho em đấy.

- Mọi người?

- Lần sau nhớ đem thuốc bên mình.

- Hai?

- Có cần ngạc nhiên vậy không?

- Sao.... sao chúng ta lại....

Nó nhận được ám hiệu của John thì không nói nữa.

- Sao?

- Không, chắc là em nhằm.

- Mày làm tụi tao lo đấy.

Pi từ ngoài đi vào.

- Tao xin lỗi.

- Lần sau mà vậy nữa là tao cho mày ngủ luôn nha con.

Nó chỉ biết cười trừ. Nó với điện thoại trên bàn và nhận khi có cuộc gọi đến.

- Tôi nghe!

-.................

- Thật sao?

-.................

- Được rồi, chúng tôi đến ngay.

-.................

- Đi đến bệnh viện thôi.

________Bệnh viện_________

- Bác sĩ, sao rồi?

Tất cả ùa vào phòng.

- Một lát nữa thôi, cô ấy sẽ tỉnh.

Cả phòng im lặng để chờ điều kì diệu ấy.

Cũng đã một thời gian dài cô chưa nhìn thấy mặt trời, chưa nhìn thấy ánh sáng, chưa nhìn thấy những người thân yêu. Chớp mắt để là quen dần với ánh sáng và rồi cô cũng mở mắt nhìn xung quanh.

- Cậu ấy tỉnh rồi!

Nó chạy đến ôm Boom

- Cậu bỏ mình....ra.....được không.

- Oh! Mình xin lỗi.

- Cậu thấy trong người đỡ hơn chút nào không?

Nhận được cái gật đầu của Boom, nó thấy thật nhẹ nhõm.

- Boom à! Cậu tỉnh lại rồi hả? Cậu có nhớ gì không? Cậu có nhớm mình không, mình là ai? Còn mọi người nữa, còn.....cậu có nhớ cậu là ai không? Cậu có biết vì sao cậu vào đây không? Cậu không nhớ gì hết hả? Thật sự không nhớ sao, cậu.......

- Thôi đi....

- Pi mày bị gì thế hả? Boom bị thương ở người chứ không phải ở đầu. Hai à, em nghĩ Pi cần kiểm tra sức khỏe đấy.

- Pi à! Ta ra ngoài thôi không lát nữa em tan xác với nó đấy.

- Tao cũng có ý tốt thôi mà, mày cũng đâu...ưm....ưm....

- Mừng vì cậu đã tỉnh

Hắn bước tới bên giường.

- Lâu rồi không gặp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro