Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Jen đâu, tao không thấy?

- Bảo là có chuyện, về trước rồi.

Pi bước vào, miệng còn nhai bim bim nữa chứ.

- Vậy cậu vào đi, tối tụi nùy vào thăm.

- Bye...bye...

- Ê thằng kia, mày sao thế. Sao lại bỏ về?

- Tao bận.

- Mày không thể ở lại thêm một chút à?

- Không. Đừng có làm phiền tao.

Jen tức giận hét lên làm cả đám giật mình chẳng hiểu gì hết.

______Buổi tối_______

- Bọn này đến rồi đây.

- Đến rồi hả, vậy là có đồ ăn rồi.

Gương mặt Boom vui hẳng lên.

Cả lũ dọn ra bàn và chén. Kết thúc bữa ăn với sự không công bằng.

- Sao tụi bây ăn ngon vậy, mà tao chỉ được ăn cháo trắng?

- Ai bảo là cháo trắng? Mày nhìn xem, là cháo thịt băm đấy.

- Thịt gì chả thấy, toàn thấy cháo.

- Bệnh mà lý lẽ giữ vậy?

Đây là câu đầu tiên mà Jen nói từ khi bước vào phòng.

- Kệ em chứ!

Nói xong Boom quay mặt đi hướng khác.

- Alô! Được, chị đến liền.

- Jin với em đến bar đây. Có mấy thằng đến quậy.

- Tao đi mua nước đây.

Rồi Jen đi ra ngoài.

John thì dành gọt táo thế là bị đứt tay, chảy máu. Cả hai nhanh chóng chuồn lẹ.

______Bãi đỗ xe______

- Thằng nài dám đến phá Bar thế?

- Không có, đó chỉ là một trong những kế hoạch của em vs hai thôi.

- Thế, bây giờ đi đâu?

- Dạo phố.

_____Tại phòng bệnh_____

Jen bước vào phòng mà chẳng thấy ai.

- Tụi nó đâu hết rồi?

Cậu chỉ nhận được cái nhún vai của cô.

___Tin nhắn___

" tụi tao về trước, Boom càn người trực đêm nên mày ở lại nha, Sun nó bảo thế. Mày mà về là bó xé xác mày đó"

- Mấy cái đứa này.....

Đọc xong tin nhắn mà cậu chẳng thể làm khác.

Ánh nắng ban mai rọi vào phòng, hàng mi cong khẽ lung lay thức giấc.

- Cái quái gì đây?

- Nè! Jen, tỉnh dậy đi. Gì vậy trời.

VSCN xong cô trở lại giường thì thấy cậu ngồi một đống ở đó.

- Dậy rồi sao?

Tay chống nạnh, gương mặt không cảm xúc.

- Sao lại nhìn anh như thế?

- Nè! Anh có biết đây là bệnh viện, em là bệnh nhân, giường chỉ có 1 và chỉ một người nằm, anh là người trực bệnh nhân sao lại dám lên giường bệnh nằm hả? Hả? Hả?

Cô chào buổi sáng bằng bài diễn thuyết cực hay.

- Anh nằm có một xíu chứ mấy. Em làm gì mà ghê vậy?

- Anh dám lên giường người khác ngủ mà không xin phép sao?

- Lúc đó em ngủ rồi làm sao mà xin? Tại ghế sofa nhỏ quá anh không nằm được thôi.

- Sao không về nhà đi, ở lại làm gì?

- Về cho Sun nó xé xác anh à! Mà anh cũng đã nằm rồi, em mắng cũng vậy thôi.

- Anh.......

Lập tức cô đẩy cậu ra và đóng sầm cửa lại.

- Cút đi, em không muốn nói chuyện với anh.

Sau hôm đó, cả hai chẳng ai nói chuyện với ai câu nào.

Hôm nay là ngày Boom xuất viện mà tình hình vẫn chưa được cải thiện.

_____Điện thoại nó reo_____

Ra ngoài ban công nghe máy.

- Alô, gì thế?

- Tụi nó đã lên kế hoạch hết rồi. Tụi nó còn gửi thư chào hỏi.

- Hồi đáp đi, rãnh chị sẽ qua.

- Xong hết chưa, về thôi.

Như chỉ đợi có thế, Jen liền lôi Boom ra xe và chạy đi.

Bây giờ nó đang bị áp lực, thời gian còn lại không quá 10 ngày. Thật ít ỏi đối với một người như nó. Vừa về đến nhà nó đã lên phòng thay áo quần. Một chiếc quần bó sát, áo ba lỗ, ngoài là áo phông rộng hở lệch một vai và đôi giày bata màu đen. Lấy chiếc MP3 và headphone không quên uống thuốc trước khi đi.

- Em đi đâu thế?

Đang ngồi ở phòng khách thấy nó bước xuống hắn nhanh cất tiếng hỏi.

- Đi dạo.

Tai nghe nhạc, đầu suy nghĩ chuyện của mình và bang, mắt nhìn xung, quanh chân bước, tay thì ở trong túi quần. Đi dạo là thế chẳng khi nào đầu óc nó được nghỉ ngơi cả. Rồi nó thấy phía trước một cô gái và một cậu bé chạy bán sống bán chết vượt mặt nó phía sau là một đám người cầm vũ khí chạy theo. Cuối cùng hai người đó cũng bị bao vây. Nó cảm thấy chuyện này không liên quan đến mình nên bỏ đi thẳng. Một lúc sau những chiếc phi tiêu bay vèo....vèo... trong gió mục đích đến là những người cầm vũ khí hung tợn kia.

Thời gian cứ vậy trôi đi chỉ còn 4 ngày nữa là thời gian của nó sẽ hết.

- Chị, tụi kia gửi thư chiến

Rin vẻ mặt lo lắng. Nó thì đi qua đi lại, đầu óc rối bù.

- Khi nào? Mấy giờ?

- 5giờ30! Chiều nay ở bãi đậu thuyền.

- Thằng đó cũng biết suy nghĩ đó, nó khiêu chiến với mình hay chọn địa bàn của nó sao. Từ chối đi xếp giờ và địa điểm lại nếu không thì sẽ không có cuộc chiến nào xảy ra cả.

- Dạ! Chị.
             ______________________

  Rồi một ngày.......
• Ai đó nhắc tên cậu!
• Tớ mỉm cười, gọi cậu là kí ức.
• Kí ức đẹp nhưng kí ức thuộc về quá khứ.
             _______________________

4 ngày sau.....

Hôm nay là một ngày u ám, ngôi nhà nọ đang tràn đầy nước mắt. Bầu trời như hòa vào không khí ảm đạm đó. Trời bắt đầu mưa, mưa càng lúc càng to, gió càng lúc càng mạnh và sấm chớp.

- Mày phải mạnh mẽ lên, tao biết là mày đau lắm. Tao cũng vậy. Mày phải vui phải sống hạnh phúc thì Sun  mới có thể vui được.

Hắn đứng dậy bước về phòng căn phòng lộn xộn tối om không một ánh sao. Pi thì ngày nào cũng đẫm nước mắt, John và Boom bình tĩnh đến mức đrẻ căn nhà khỏi u ám thêm nữa. Về phần Jen cậu lúc nào cũng ở bên hắn trở thành nơi để hắn tâm sự. Cũng phải kìm nén lắm mới không để nước mắt rơi. Tuy không thân nhau nhưng cũng đã tiếp xúc với nhau một thời gian dài nên cảm giác đau buồn trong cậu không tránh khỏi.

Từ sau khi việc đó xảy ra thì hắn chẳng nói với ai 1 từ nào, ngày nào cũng đi đến những nơi nó thích. Gương mặt không cảm xúc và lạnh lùng với tất cả. Pi Có vẻ khá hơn nỗi đau trong nhỏ cũng dần dần nguôi ngoai.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro