Chương XIII: Mụn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng thứ năm, như thường lệ, tôi dậy rất sớmmmmmmm, chín giờ ba mươi phút...

Vì tối nào cũng thức đến một, hai giờ sáng cho nên dù mặt tôi có dày như cái thớt đi chăng nữa thì mụn vẫn kiên cường, ngoan cố, vênh váo đến hỏi thăm.

Một cái thì đã sao ư?? Dù sao nó cũng là MỤN đấy!!!

Trong khi đang lờ đờ đánh răng rửa mặt trong nhà vệ sinh, chỉ vì nhìn thấy nó mà tôi tỉnh ngủ hẳn, lòng thầm gào thét dữ dội: Aaaaaaaaaa, mình có làm gì nên tội nên tình đâu cơ chứ? Bà tác giả chết tiệt.

(Mị: cho ngươi thấu hiểu được hoàn cảnh của ta, muahahahaha)

Giời phút điên loạn đã điểm, cả buổi sáng tôi trốn biệt trong phòng không ăn sáng gì khiến mẹ nổi cơn thịnh nộ, đầu tiên là nhẹ nhàng hỏi thăm, tiếp đến là lực bất tòng tâm bắt đầu khuyên nhủ, cuối cùng là bắn liên hoàn đạn vì tôi cứ chối bay chối biến, không thèm kể rõ cơ sự.

Sau một tiếng đấu lý, đấu võ mồm, người bỏ cuộc đương nhiên là tôi. Tôi xoa xoa đôi tai gần như thủng màng nhĩ của mình, rồi bất giác sờ lên cục mụn bên má, tâm trạng lại tiếp tục suy sụp.

Tôi nghĩ kĩ rồi, quân tử ai lại cúi đầu bó tay trước mấy chuyện vặt vãnh như thế này. Mình phải bày mưu tính kế, an toàn thoát khỏi cửa ải này mới được.

Đến bên chiếc gương, tôi xoay trái xoay phải khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của mình, cuối cùng đưa ra một quyết đinh.

Quyết định của một kẻ điên!

Quyết định của một kẻ cùng đường tối kế!

Tôi mở ngăn kéo tủ, lấy miếng băng nhỏ dán lên bên má phải, che đi cục mụn mang họa.

Xong xuôi đâu đấy, tôi rụt rè đẩy cửa bước ra, liền giật mình suýt hét toáng lên vì khuôn mặt giận dữ của mẹ phóng to trước mắt.

Tôi run rẩy thiếu chút nữa là tiểu ra quần, lần đầu tiên tôi thấy mẹ mình đáng sợ đến vậy (vì trước nay tôi rất ngoan ngoan nên ít khi bị mắng *cười mãn nguyện*)

"Có chuyện gì mà con chốt cửa không xuống ăn sáng vâ... Mặt con sao thế kia??" – Chưa hỏi hết câu đầu tiên, mẹ đã hốt hoảng chuyển sang câu thứ hai, nâng mặt tôi lên soi xét đủ kiểu.

"Sáng nay tỉnh dậy... Mẹ bỏ con ra đi, mỏi cổ quá...tự nhiên con thấy có một vết xước nhỏ trên mặt, đành phải dán miếng băng vào thôi" – Tôi cố gắng vùng thoát khỏi tay mẹ, số lùn khổ ghê.

"Vậy sao? Con gái con đứa, nghịch ngợm kiểu gì mà lại để bị thương ở mặt cơ chứ?" – Giọng mẹ tôi hai phần trách cứ, tám phần xót xa – "Thôi xuống ăn sáng đi con, mười giờ rưỡi rồi đấy, lần sau phải cẩn thận nghe chưa?"

Tôi gật đầu đến suýt gẫy cổ, miệng vâng vâng dạ dạ mãi mới thoát khỏi mẹ, chạy thẳng xuống bếp úp một bát mì ăn liền.

May mà vừa nãy ra khỏi phòng, tôi tiện thể cầm theo tập vở toán mà chiều nay phải nộp bài cho thầy Đam, vừa húp nước mì vừa làm. (Mị: Không sợ đau bụng sao?. Bạn nhỏ Hân Hân: Bình thường bà không thế chắc. Mị *cầm dép lên rượt đuổi*)

Ủa , bài này nằm trong phần kiến thức nào mà khó vậy. Tôi cố ngồi vắt óc suy nghĩ, vắt mãi vắt mãi như một kẻ nghiện sữa bò, kết quả là bó tay chấm com. Theo thói quen thường lệ, tôi móc điện thoại trong ví ra, móc tái móc hồi mà chẳng thấy cục gạch nào cả mới nhớ ra là hôm qua vừa mang đi sửa xong. Thằng cháu họ chết tiệt, dám làm điện thoại của tôi biến thành thứ đồ tàn mà không phế, hừ!

Số trời đã định, tôi đành lê thân xác heo ốm này đi gặp Tuấn Kiệt, có lẽ anh đã dạy hư tôi mất rồi, chưa gì đã dựa dẫm hỏi han.

....

"Gia Hân, mày chạy đi đâu vậy" – Thành Thành nắm lấy cổ áo phía sau, buộc tôi phải dừng lại trên khoảng sân rộng.

"Đi hỏi bài, em hỏi anh có bao giờ ra được kết quả đúng đâu, anh chỉ để thờ thôi chứ vô tích sự chả làm được việc gì ra hồn" – Tôi cố gắng dùng lời lẽ bôi bác ông anh, chỉ mong thoát ra được càng sớm càng tốt.

"Có bài khó hả Gia Hân" – Người đằng sau Thành Thành cất tiếng làm gián đoạn cuộc đấu mắt giữa tôi và anh hai.

"A, em chào anh, may quá" – Tôi như người chết đuối vớ được cọc, như nhà cháy mà gặp được nước, tâm trạng vui mừng hẳn lên.

Nhưng không đợi Tuấn Kiệt trả lời, Thành Thành đã dùng tay ngăn lại, tiến sát về phía tôi, cúi xuống vò tóc tôi như xoa đầu một con cún:

"Hừ, gặp người ngoài thì mày chào hỏi lễ phép, còn anh đây mày lại kiệm lời vậy sao?" – Thàn Thành cúi xuống, ghé vào tai tôi, dở giọng chọc ghẹo mười phân vẹn mười – "Hay là mày thích thằng Kiệt rồi?"

Mặt tôi như tái đi, giữa thanh thiên bạch nhật như vậy, lại còn trước mặt anh nữa, dù cứ cho là nói thầm đi chăng nữa nhưng với âm lượng của Thành Thành, Tuấn Kiệt đứng bên cạnh chắc hẳn chín phần là nghe thấy hết rồi.

Tôi cố gắng hít thở đều để giấu đi sự bối rối, mắt đánh xuống mũi chân mình, cất giọng vừa phải: "Anh còn trêu em nữa là em kể hết tội lỗi của anh cho chị Châu đấy"

"Mày...mày dám dọa anh hai cơ à?" – Giọng Thành Thành như lạc đi.

Haha, chị Châu là người yêu mới của Thành Thành, nếu như tôi lỡ miệng kể ra mọi tội xấu của ông anh, chắc hẳn bà chị này sẽ lại tiếp tục bước tiếp con đường dẫn đến đich chia tay như những người bạn gái trước đây của ổng cho mà xem.

Đừng coi thường tôi bé con, chiêu trò gì tôi cũng chơi hết đấy!

Tuấn Kiệt bất lực đứng ra giải vây:

"Gia Hân, đừng chấp vặt tên này, lên trên kia giải bài tập cho mát, đứng dưới này tí nữa nắng lắm"

Tôi lè lưỡi với Thành Thành đang giận run người, ngúng nguẩy đi sau Tuấn Kiệt lên tầng trên.

Chỗ anh ở có giàn mái che mát ơi là mát, muốn ngủ trưa chỉ cần lôi cái quạt điện cùng ghế xếp ra nằm là có thể lăn đến tận xế chiều luôn, đúng là đắc địa, chẳng cần phải tốn nhiều tiền điều hòa.

Tôi ngồi lên chiếu đã trải sẵn, Tuấn Kiệt khiêng cái bàn xếp nhỏ từ trong nhà ra, bảo tôi kê sách vở lên trên mà học.

Ước gì Thành Thành được một phần như thế...

Vậy là cứ như vậy, tôi ngồi học, có bài khó lại vỗ vỗ vai anh hỏi, còn Tuấn Kiệt thì ngồi nhặt rau.

"Em cùng làm được không?" – Tôi buông bút, hỏi.

"Không cần đâu, em cứ học cho xong đi" – Tuấn Kiệt từ chối khéo – "Mà mặt em bị sao vậy?

Tôi cười khan hai tiếng, lại lấy tạm lý do cũ rích ra để giải thích, nhưng vẫn cứng đầu cương quyết giúp anh, tôi muốn cảm ơn mà.

"Em làm xong hết bài rồi, bây giờ cũng không biết làm gì"

Anh mỉm cười chịu thua, "ừ" một tiếng rồi không quên nhắc nhở tôi lần sau phải hành sự cẩn thận.

Ngồi nhặt được một lúc thì Tuấn Kiệt vào nhà lấy cái nạo để nạo khoai sọ, còn tôi vẫn tiếp tục công việc.

Người ta bảo, làm việc nhiều sẽ dễ dàng quên đi mọi chuyện đau buồn, vậy mà đầu óc tôi không sao xóa bỏ được hình ảnh cái cục mụn trời đánh kia.

Tôi bỏ cọng rau vào rá, muốn bóc miếng băng ra xem tình hình hiện giờ mặt mình đã đỡ chưa. Tay trái tôi chạm vào bên má phải, xuýt xoa, chỉ muốn cấu nát cục mụn đó ra nhưng lại sợ để lại sẹo trên mặt.

"Gia Hân... Hả? Anh tưởng em bị thương?" – Mải than thở, kết quả là tôi quên mất đề phòng việc anh lấy cái nạo xong rồi ra ngoài.

Sao đời tôi lại thành ra thế này?? Mất mặt, mất mặt quá!!!

Tôi hốt hoảng dán lại miếng băng, cúi gằm mặt tiếp tục nhặt rau như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tuấn Kiệt cũng im lặng, ngồi xuống đối diện tôi, lấy mấy củ khoai sọ ra nạo, chậm rãi...

Sàn diễn của bầu không khí kì dị bắt đầu – ing!

_________________________________

Ahihihi, ta đi du lịch về rồi này.

...

Ahuhuhu :v da ta sạm đi rồi, chắc chớt quá *khóc*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sad