Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công ty CL dạo này nhộn nhịp hơn hẳn lên, các chatroom trong giờ làm việc cũng ồn ào hơn hẳn. Hơn nữa, các nữ nhân viên thì càng náo nhiệt hơn, ai ai cũng dành cả giờ để trang điểm. Điều đó làm các nhà WC nữ lúc nào cũng trong tình trạng FULL. Chả là trong công ty mới xuất hiện thêm một mỹ nam, người này có sống mũi thẳng, khuôn mặt cân đối hài hòa, đường nét cương nghị lạnh lùng mà cuốn hút. Chắc chắn người này là con lai mới có được khuôn mặt hoàn hảo như tạc đến vậy.

Ái Liên_Phòng kế hoạch : Này này, mọi người đã gặp trợ lí TGĐ mới chưa ?

Hán Nguyệt_Phòng nhân sự : Gặp rồi, em gặp rồi nè ! Đẹp trai lắm a, lạnh lùng nữa *biểu tượng mắt long lanh*

Mọi người đồng loạt để biểu tượng 

Tiểu Lan_Phòng nhân sự : Ai nha. Mà mọi người không thấy gì sao ? Anh Lãm đó thật sự là nhân vật đặc biệt a. Trưởng phòng Lí của tụi em phải đích thân chuyển hồ sợ của anh ấy đó.

Ái Liên_Phòng kế hoạch : Đã anh anh em em rồi cơ à ? thân thiết ghê ha?

Hán Nguyệt_Phòng nhân sự : ừ ha. Cả cái cô Bảo Tâm kia nữa. Ai mà chả biết cô ta là tình nhân của TGĐ cơ chứ! Bây giờ bị chuyển xuống làm ở bộ phận tiếp tân!

Mỹ Lài_Bộ phận tiếp tân : Mọi người k biết đâu. Cô Bảo Tâm bề ngoài hiền lành là thế chứ mà hóa ra cũng là cáo già đội lốt thỏ con cả. Từ khi chuyển xuống đây toàn đi làm muộn về sớm, mà chẳng có ai dám ho he báo lên cấp trên.

………

Lí Giang Nam_Phòng nhân sự : Ừ ha! Các cô là giỏi nhất rồi ha? Muốn trừ lương lắm ha? Có vào làm việc ngay không thì bảo ?

Sau câu đó, nhất loạt đều offline, phòng chat lại k còn một bóng người. Haizz dạo này QQ cũng nhộn nhịp như vậy đấy.

Trong khi đó, Tô Lãm khoan thai ngồi trong phòng làm việc mới của mình, tay vuốt ve bảng tên mới. (Tác giả: Anh Lãm có vẻ thích nhìn và vuốt ve bảng tên lắm nhỉ ?? =3= )

- Lăng tiên sinh à, anh k muốn tôi làm dự án thì có thể nói một câu trước với tôi đc k? Không cần phải lẳng lặng bỏ đi như vậy đâu.

Hắn gằn mạnh cái bảng tên khiến nó gãy làm đôi, mặt hắn đầy hắc tuyến vòa phòng TGĐ

- Nhược Phong…. Ngươi ở đâu ra đây ngay cho ta. Ngươi lại trốn đi đâu rồi?

Hắn nhìn quanh phòng một lượt, bỗng khóe miệng hắn nhếch lên đầy vẻ ngạo mạn thường thấy, ánh mắt sắc lẹm, tiến về phía phòng nghỉ của TGĐ. Căn phòng được bày biện gọn gàng đơn giản. Phía trong góc tườn là một tủ lớn để đồ có khắc học những đường nét tinh tế, nhìn qua đã biết là không phải do một người tầm thường làm ra nó rồi. Gần giữa phòng là một chiếc giường đôi, ga giường màu trắng tinh khiết, khung giường cũng đc trặm trổ khéo léo cùng bộ với chiếc tủ. Đối diện giường là một bộ bàn ghế xoay được thiết kế theo sở thích của Phong, hơi mang chút phong cách cổ điển của Pháp. Lãm bước đến ngồi lên góc giường, thư thái ngả mình lên chiếc giường êm ái.

” Cạch” – văn phòng làm việc bên ngoài truyền vào tiếng động.

- Chết tiệt ! – Nhược phong rủa thầm . Khoảng mấy tháng nay tâm trạng hắn chả thấy khá lên chút nào. Âu cũng là do sự việc xảy ra 4 tháng trước, 4 tháng mà y không muốn nhớ lại.

Hôm ấy là một ngày mùa đông lạnh, cái xe chết tiệt của y không hiểu sao tự dừng xì lốp. Y quyết định đi bộ từ công ty về nhà, đương nhiên y sẽ chọn đi đường tắt, tội gì đi đường vào dài thêm 2km nữa?? Và chuyện đó đã xảy ra. Y bị HIẾP. Về đến nhà, y đập phá hết mọi đồ đạc, cho đến khi hắn phải gập người vì đau, những vết thương trên cơ thể y đêm qua rách miệng và chảy máu. Phong vào phòng tắm, dội nước lạnh, kì cọ thật mạnh, chỉ muốn xóa đi mọi vết dơ bẩn trên cơ thể mình. Trong làn hơi mờ, y nhìn thấy mình trong gương, y tức giận đấm vỡ nó, dòng máu từ tay hòa cùng dòng nước chảy thật đau xót, nhưng không gì có thể đau đớn bằng việc đã xảy ra với y. Và khi gặp Lãm, bắt gặp ánh mắt của hắn là y lại rùng mình, ánh mắt ấy khiến y nghĩ về đêm hôm ấy. Đó là lí do tại sao hắn không muốn nhìn thấy mặt Lãm nếu như không phải bị uy hiếp mà.

Dòng suy nghĩ bị cắt ngang khi cánh cửa mở ra lần nữa. Bảo Tâm bước vào với khuôn mặt vô cùng mệt mỏi.

- Anh Phong. – Cô chạy đến ôm lấ cổ y. – Em mệt muốn chết luôn quá, đứng cả ngày nay mỏi quá luôn à.

Phong ấu yếm ôm lấy vòng eo nhỏ của Tiểu Tâm, ân cần hơn chăm sóc một đứa trẻ :

- Tội nghiệp em quá, là anh không tốt, để em phải chịu khổ rồi. Để anh đền bù cho nhé?

Phong nói rồi hôn lên đôi môi đỏ mọng như trái anh đào của Tâm, y bế cô lên nhấc vào trong phòng nghỉ. Đặt cô cẩn thận trên giường, Nhược Phong tay lần đến cúc áo của cô thì cô cản lại.

- Không được, người ta không chịu đâu, anh sao lại để em chuyển xuống làm nhân viên tiếp tân cơ chứ?

- Haizz, tại anh không tốt mà, anh có nỗi khổ riêng. Em hiểu cho anh nhé?

- Dạ vâng, em biết rồi ! – Ánh mắt của Tâm hiện lên vẻ không cam lòng nhưng rồi cũng lắng xuống khi Phong hôn lên môi cô, đôi môi ấy từ từ lần xuống ngực. Chiếc váy công sở đã bị kéo lên từ lúc nào, để lộ đôi chân dài thon thả, trắng ngần. Lần lượt quần áo trên cả hai người đều không cánh mà bay. Môi Phong như trận bão táp đổ ào ào lên người Tâm. Hơi thở dồn dập của cả hai hòa quyện vào nhau. Tấm lưng rông lớn của Phong nhấp nhô lên xuống đều đặn, môi dán vào vòng 1 đầy đặn của Tâm.

Lãm ngồi trong tủ gỗ, một bức xuân cung đồ đang hiện lên ngay trước mắt hắn. Máu nóng sôi trào trong huyết dịch Lãm khi nghe tiếng rên rỉ thỏa mãn của Phong. Hắn ngạc nhiên cực độ, không ngờ hắn lại chứng kiến cảnh này, thứ hắn không bao giờ muốn xem, nhất là khi người hắn yêu dâng nằm trên giường kia.

Hai tiếng trôi đi thật nhanh, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của Tiểu Tâm thư thái giãn ra, Phong ân cần lấy cốc nước mát lạnh, dùng chính miệng mình để cho cô uống nước. Dòng nước mát lạnh chảy qua cổ họng khát khô của cô.

- Thôi, e phải quay lại làm việc tiếp đây, anh nghỉ ngơi đi. – Tiểu Tâm nói rồi vuốt ve bờ vai rộng của Phong, đặt lên đó một bông hoa thật chói lọi rồi nhanh chóng mặc lại quần áo và sửa lại mái tóc bị nắm đến rối bù.

Tiểu Tâm vừa đi khỏi, Phong thả mình lên chiếc giường nới chiến tích của y còn lưu lại đó. Y lấy chăn trùm lên nửa người bên dưới còn trần như nhộng của mình.

“Cạch”- Vừa thiu thiu nhắm mắt, tiếng động từ chiếc tủ gỗ vang lên. Lãm với khuôn mặt không cảm xúc bước ra, ánh mắt như vực sâu không đáy. Phong giật mình, khuôn mặt không thể giấu nổi sự ngạc nhiên, bối rối và xấu hổ đến tột cùng của mình. ( T/g : Đương nhiên rồi, bị ngta nhìn thấy xuân cung đồ mình vẽ sao có thể không xấu hổ được cơ chứ? M.n đừng ném gạch t nhá )

- Ngươi làm gì ở đây vậy ? Ngươi đã thấy những gì rồi ?

- Ta thấy đủ những điều cần thấy rồi. – Khóe miệng lại nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo nhưng đã không còn chút cảm xúc nào trong đó nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro