Chương 292: Đã xảy ra chuyện?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HAMIstore
=*=*=*=*=*=*=*=*=*

Trình Thiệu Khuê nói với Công bộ thị lang chút chuyện liên quan đến quân nhu, Công bộ thị lang thực ra rất cung kính với Trình Thiệu Khuê, mặc dù phía trên các chủ tử đấu nhau đến lợi hại, nhưng đám thuộc hạ như bọn họ vẫn muốn hòa thuận chung sống, đều là người làm việc cho hoàng gia cả!

Hơn nữa thân phận Trình Thiệu Khuê đặc thù, vừa có bối cảnh ở Quân bộ vừa có chức vụ trong Binh bộ, đương nhiên chẳng ai muốn đắc tội với hai địa phương này.

Vì vậy mỗi lần Trình Thiệu Khuê tới nơi này mặc kệ là công sự hay là việc tư, bọn họ đều sẽ không gây khó dễ, dù sao Trình đại tướng quân được xưng là "Đệ nhất cổn đao thịt" cũng không phải nói không!

Vị này nổi tiếng nhất trừ bỏ chiến tích, chính là thích bênh vực người của mình!

Đặc biệt trong ba tôn tử, chỉ có đứa nhỏ nhất lớn lên bên người, đám con cháu khác đều đóng giữ ở biên quan, dưới tình huống như vậy mà Trình Thiệu Khuê không trưởng thành lệch lạc, ít nhiều nhờ vào di truyền cùng Tân chính quân dạy dỗ tốt!

Phải biết rằng Công bộ thượng thư trước kia chính là tưởng đã leo lên được ngựa của Cảnh vương, cố ý gây khó dễ từng người, lập tức bị vị đại tướng quân này đánh cho một trận.

Hoàng đế ngay cả một câu trách cứ cũng không có!

Có thể thấy nhà này được lòng thánh ý ra sao, quả là độc nhất vô nhị!

Trình Thiệu Khuê làm xong việc, được Công bộ thị lang tự mình tiễn ra cửa, hai bên đang muốn cáo từ, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng la hét ầm ĩ, giống như còn dính phải người trong quân ngũ, bởi vì hắn nghe thấy có người hô: "Ngươi là binh lính nhà ai!"

Công bộ thị lang cảm thấy âm thanh này có chút quen tai.

Trình Thiệu Khuê không nói hai lời lập tức hướng cửa chạy, Mạc đại ca cùng tẩu ca và Lương nhi đều đang ở ngoài chờ hắn đó! Đây là xảy ra chuyện gì? Thế nhưng khiến Mạc Thiên Hàm phải động thủ?

Hai người vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy một quan viên mặc y phục tiểu lại lục phẩm cùng một người có kiểu tóc rất lạ đang bị bốn thân vệ gắt gao đè xuống, tiểu lại còn lớn tiếng chất vấn Mạc Thiên Hàm!

Công bộ thị lang kính Trình Thiệu Khuê nhưng không có nghĩa là ai hắn cùng kính, bản thân hắn chưa từng gặp qua Mạc Thiên Hàm, thấy người này một thân thường phục, lại mang theo năm thân binh, có thể thấy là tiểu tướng của đại doanh nào đó? Cho dù Cảnh vương của chúng ta không dám đối phó với Quân bộ, cũng không thể mặc người đến cửa khi dễ a!

"Các ngươi là ai? Dám ở trước cửa Công bộ bắt giữ quan viên thuộc Công bộ chúng ta, ngươi có tư cách gì động đến mệnh quan triều đình!" Công bộ thị lang tức giận chất vấn!

Người đang bị đè trên mặt đất kêu ngao ngao là đồng song của hắn, tuy không phải người bản địa, nhưng vừa là đồng niên vừa là đồng song của hắn, quen biết không mười thì cũng 8 năm, tình cảm thâm hậu, ngày thường vị đồng song này cũng rất hào phóng, sao có thể trơ mắt nhìn hắn bị đám quân nhân lưu manh thô bỉ này nhục nhã?

Cho nên vừa lên đã nghiêm khắc chụp cho Mạc Thiên Hàm cái mũ tự tiện tróc nã mệnh quan triều đình, như vậy ngay cả Hoàng đế cũng không giữ nổi cái đầu trên cổ Mạc Thiên Hàm.

Trình Thiệu Khuê cũng rất nhanh nhạy, vội vàng khuyên nhủ Mạc Thiên Hàm: "Đại ca, đây là có chuyện gì? Vị đại nhân này thế nào lại đắc tội với đại ca? Khiến đại ca tức giận không màng cả vương pháp như vậy?"

Lời này của Trình Thiệu Khuê rất có hàm ý, chính là khí phách chi tranh, trong quân ngũ thường xuyên đụng phải loại chuyện này, ngay cả tổ phụ của hắn năm đó ở trên đại điện đối nghịch với đám văn thần, Hoàng đế cũng không truy cứu, nhiều nhất chỉ nói một câu: "Khí phách chi tranh" liền xong chuyện, vì vậy Trình Thiệu Khuê cũng nói Mạc Thiên Hàm như vậy, nhưng lại khiến Công bộ thị lang không dám nói lời nào, tức giận nghẹn trờ về!

Loại chuyện "khí phách chi tranh" này có ngọn nguồn từ lâu, chính là lý do Hoàng đế đưa ra để các võ tướng quang minh chính đại la lối khóc lóc chơi xấu!

Hắn cho dù khó chịu thế nào, cũng không thể để người mượn cớ nói mình "khi quân", "kháng chỉ" a!

"Không phải khí phách chi tranh!" Cố tình Mạc Thiên Hàm lại tự mình phủ nhận trước!

Trình Thiệu Khuê gấp đến hai mắt đều đỏ, Công bộ thị lang lập tức bắt được trọng điểm!

"Không phải khí phách chi tranh, vậy chính là cố ý! Ngươi có phẩm cấp gì? Cũng dám tróc nã mệnh quan triều đình? Còn không mau thả Độ đại nhân ra!"

"Không thả!"

"Ngươi dám!"

"Đại ca, đại ca ngươi đây là?" Trình Thiệu Khuê dù sốt ruột cũng không thể không ép mình bình tĩnh lại, Mạc Thiên Hàm là người thế nào hắn cũng có chút hiểu biết, lại nói phu lang của hắn đang ở đây, lấy tính cách của Mạc Thiên Hàm đảm bảo không tự nhiên kiếm chuyện.

"Kính Sơn, nếu ngươi nhận thức người này, ta nói không chừng cũng phải bắt ngươi lại!" Mạc Thiên Hàm nhìn thẳng Trình Thiệu Khuê: "Ngươi nhận thức hắn? Ngươi có thể đảm bảo nhân phẩm cùng hành vi của hắn sao?"

Trình Thiệu Khuê sửng sốt, lập tức nhanh trí nói: "Đại ca, ta không quen biết người này, cũng không thể đảm bảo nhân phẩm cùng hành vi của hắn, lần này nếu không phải có chuyện này ta ngay cả họ của hắn cũng không biết đâu!"

Rất tốt!

Quả nhiên ở cùng mình thời gian dài cũng có chút ăn ý!

Mạc Thiên Hàm rất vừa lòng với phản ứng của Trình Thiệu Khuê.

Dù sao Trình Thiệu Khuê và Công bộ thị lang cùng nhau đi tới, hắn sợ chuyện này về sau lại kéo đến trên người Trình Thiệu Khuê, dứt khoát nói rõ ràng, ngày sau cũng không có ai có thể bắt bẻ!

"Hắn không thể, ta có thể!" Công bộ thi lang cũng không phải ăn chay, đây là trước cửa nha môn Công bộ của bọn họ, bất luận thị phi đúng sai, nếu để người quân ngũ mặc sức khi dễ như vậy, ngày sau Công bộ biết ngẩng đầu làm người thế nào!

Cảnh vương của bọn họ nào còn thể diện mà ra cửa!

Hay lắm! Chờ chính là những lời này!

Mạc Thiên Hàm liếc nhìn Công bộ thị lang đang tức giận đỏ mặt: "Ngươi có thể? Đây chính là ngươi nói a! Không phải chúng ta ép ngươi!"

Dứt lời tay liền vung lên: "Cũng bắt lấy hắn cho ta!"

Lúc này không chỉ Công bộ thị lang trợn trừng mắt, ngay cả Trình Thiệu Khuê cũng ngây người!

Đây, đây là tiết tấu gì a!

Kỳ thật nãy giờ cũng chỉ mấy câu thời gian, cuộc đối thoại diễn ra rất nhanh chóng, không đợi tiểu lại bi đè dưới đất kêu được mấy tiếng, lúc này đến lượt Công bộ thị lang bị bắt lấy!

Này vốn không phải chuyện lớn, chính là không chịu nổi Mạc Thiên Hàm muốn nháo lớn, hắn một bên phất tay để các thân binh của Trình Thiệu Khuê đưa mọi người Thu Nghiên về phủ Thú quốc đại tướng quân, một bên đào hố chờ người nhảy vào!

Trình Thiệu Khuê không thể để lại Mạc Thiên Hàm tự mình đi trước a!

Liền dứt khoát ở lại, thầm nghĩ có mình ở đây, chẳng sợ xảy ra chuyện cũng có thể hỗ trợ một hai, dù sao thân phận hắn mẫn cảm, người nào muốn động thủ cũng phải cố kỵ ba phần!

Thu Nghiên có chút lo lắng nhìn Mạc Thiên Hàm: "Tướng công?"

Cậu chưa từng thấy qua trường hợp như vậy, trong nhất thời không khỏi có chút sợ hãi.

"Không sợ, đến phụ Thú quốc đại tướng quân, ngoại trừ Tân chính quân ai nói gì ngươi cũng đừng tin, thành thật ngốc ở đó, tương công sẽ đến đón mọi người!" Mạc Thiên Hàm trấn an Thu Nghiên đang có chút kinh hoàng, trong lòng không khỏi áy náy, đều do hắn muốn làm ầm ĩ khiến người này bị dọa.

Nghe Mạc Thiên Hàm nói xong, Thu Nghiên mới yên tâm, không khỏi cười cười: "Vậy Nghiên nhi ở phủ đại tướng quân chờ tướng công đến đón chúng ta!"

"Ừ, đi đi!" Nói xong liền nháy mắt với Dục ca nhi, Dục ca nhi cùng Mẫn ca nhi đồng thời gật đầu, bọn họ đều xuất thân từ ám vệ doanh, lúc nào lên làm gì, không cần Mạc Thiên Hàm nói cũng sẽ tự biết.

Hiện tại quan trong nhất chính là đem phu nhân cùng Lương ca tử hộ tống đến phủ Thú quốc đại tướng quân, thành thật ở lại đó chờ lão gia đến đón người, còn lại ai đến cũng không tiếp!

Lương ca tử cũng có chút lo lắng nhìn Trình Thiệu Khuê, Trình Thiệu Khuê cho hắn một ánh mắt an ủi, hai người tuy bình thường không nói nhiều lắm, lại cực kỳ ăn ý, Lương ca tử một câu cũng không nói, liền cùng trở về nhà.

Tân chính quân còn rất buồn bực, sao hai tiểu phu phu ra ngoài, lại mang theo Thu ca tử trở về?

Thu Nghiên nhìn thấy Tân chính quân liền giống như tìm được tổ chức, dù sao trong khoảng thời gian này cậu học được không ít từ Tân chính quân, một vài chuyện đều là Tân chính quân đích thân chỉ dạy cho Thu Nghiên, cho nên trong lòng cậu, Tân chính quân chẳng khác gì một lão sư khác của mình.

Thấy sắc mặt Thu Nghiên cùng Lương ca tử không quá tốt, Tân chính quân gọi người dâng trà bánh xong liền hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Sao Kính Sơn không trở về?"

Hai người này công phu ngoài miệng đều không tốt, cũng không muốn giấu giếm Tân chính quân, cuối cùng vẫn là Dục ca nhi kể lại một lần, trọng điểm chính là hai người phu nhân cảm thấy có vấn đề!

Tân chính quân có chút kinh ngạc hỏi Thu Nghiên: "Sao có thể? Người kia nếu là quan viên Công bộ, sao có thể có vấn đề?"

Xuất thân của Tân chính quân đã chú định người ông gặp được đều là người nhà quan lại, khi rảnh rỗi cũng sẽ đề cập đến đám quan văn đó , nhưng nếu nói bọn họ có vấn đề thì đúng là không thể tin được, dù sao ngoại trừ vị kia tranh đấu ở ngoài, quan trường trước giờ đều lưu hành thanh liêm, có tài đức nhân phẩm mới được cân nhắc để đảm nhiệm chức quan, triều đình cũng dựa vào đó mà bảo trì quan trường.

Nếu nói bọn họ tham ô hay nhận hối lộ gì đó, thật sự rất khó khiến Tân chính quan tin tưởng.

"Ách? Nghiên nhi cũng không quá khẳng định, chỉ là thấy giữa bọn họ có chút lén lút, khẳng định có chuyện, hơn nữa còn là loại chuyện không thể nói ra ngoài!" Thu Nghiên vẫn kiên trì với ý tưởng của mình, tuy bản thân cậu mặc kệ những chuyện đại sự gì đó, nhưng tướng công có nói qua, làm người phải có tự tin, mới có thể làm ít công to! Hơn nữa cậu cũng tin tưởng vào trực giác của mình!

Thấy Thu Nghiên dáng vẻ chém đinh chặt sắt, Tân chính quân cũng không tiện phản bác, đành phải chờ Mạc Thiên Hàm đến hỏi rõ ràng.

Ai ngờ qua nửa canh giờ, đường lớn bên ngoài lại có biến động.

Rất nhiều cấm vê quân đi lại trên đường, đặc biệt là khu vực dinh thự của các quan lớn, bình thường đều là địa phương yên tĩnh nhất, hiện tại lại là một mảnh nặng nề!

"Quản gia, bên ngoài xảy ra chuyện gì?" Tân chính quân gọi lão quản gia trong nhà đến dò hỏi, đám người Thu Nghiên cũng khẩn trương nhìn lão nhân gia.

Lão quản gia là người bên nhà Tân chính quân theo của hồi môn lại đây, năm đó Trình đại tướng quân ngoại trừ công quân cùng chiến tích trên người, cái gì cũng không có, may mà Tân chính quân biết nhìn xa trông rộng, trong nhà nhỏ từ người trông cửa hay nô bộc vẩy nước quét nhà, lớn đến quản gia cùng quản sự, đều là chọn người từ vương phủ theo của hồi môn lại đây, nếu không thật đúng là vào cửa còn phải tự mình động thủ nấu cơm!

Vì vậy lão quản gia vẫn như cũ gọi Tân chính quân là "thiếu chủ", giống như lúc còn trong vương phủ, cũng để biểu đạt ý thân cận.

"Thiếu chủ a, không biết vì sao bên ngoài lại có cấm vệ quân đóng giữ trước các gia môn, không cho người ra vào, trước kia đều là quân thủ thành phụ trách tuần tra kinh đô cùng các vùng lân cận, Ngự lâm quân phụ trác an nguy bốn đường lớn, Cấm vệ quân phụ trách hoàng thành, hiện tai Cấm vệ quân lại chấp hành công tác tuần tra, chẳng lẽ là xảy ra chuyện lớn?" Lão quản gia thấy mọi chuyện không bình thường, ở bên ngoài quan sát một chút, vừa nghe Tân chính quân hỏi liền nhanh chóng đem những gì nhìn thấy kể lại một lần.

Tân chính quân nghe xong cả người phát lạnh, sắc mặt cũng biến trắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro