Chương 24: Ta không quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 24: Ta sẽ không quên

Nàng sẽ không bao giờ quên khói lửa ngày hôm ấy. Nàng không thể quên. Ngay cả nụ cười và gương mặt vấy máu của Xích nhi, ngay cả tiếng gào của Thụy và những cơn đau từ vũ khí ập tới, ngay cả những thứ đó nàng cũng có thể quên, vào một ngày bầu trời xanh rực, nhưng khói lửa ngày hôm ấy thì không.

Nàng biết mình vô duyên với sự tồn tại.

Nàng biết mình vô phận với sơn trang.

Chỉ là, nàng đã hy vọng, một chút thôi, nàng chỉ dám hy vọng một chút thôi, nhưng một lần nữa, hy vọng bị tước đoạt.

Một tuần trước

Nàng rũ váy, cẩn thận gột bỏ phần đất cát dính trên vạt váy rồi mới đứng lên. Đã gần năm ngày kể từ khi Vũ và Lang sang Hành cung của Thượng Lãm, nàng cùng đám Xích Nhi ở lại sơn trang và cuộc sống tiếp diễn như thế. Mỗi ngày trôi qua đều hết sức thong thả. Lũ nhóc trong sơn trang lại nổi hứng nuôi trồng nông trại, làm nàng cùng hàng chục đứa nhỏ mỗi ngày đều ra vườn gieo hạt trồng cây. Lần nào cũng đất cát vấy đầy người rồi mới đứng lên đi về.

Sơn trang có gần mười đứa trẻ, giống võ đường thu nhỏ và đa phần là con trai. Lũ nhóc cuốn quanh chân nàng cùng Xích và Thụy, vui vẻ và bình dị, có điều, nàng chẳng nguôi ngoai nỗi nhớ nhà.

"Nhà tỷ có những ai?" Xích mỉm cười, tay lanh lẹ nhón quả đào rồi cắm cái rốp.

"Mẫu thân và đệ đệ. Đệ đệ ta ngoan lắm, luôn miệng nói sẽ đánh người nào bắt nạt ta. Lúc nào cũng luôn mồm nói đệ yêu tỉ nhất, đệ ghét tỉ nhất để dò thái độ của ta..." nàng cười cười, hạnh phúc mơ hồ len lỏi qua đôi mắt trầm, sau đó lại nhìn xa xăm.

Bất giác, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.

Xích nhi thở dài, buông thõng tay xuống rồi đều đều cất giọng.

"Muội thậm chí còn quên gương mặt của cha mình rồi."

Nàng im lặng.

...

Không gian đột nhiên bị xé toang bằng tiếng thét kinh hoàng từ thư phòng của Vũ. Nàng giật mình đứng dậy, Xích nhi theo bản năng liền bật bản thân mình và búng người ra khỏi Phong hiên, lao đến thư phòng của Vũ.

"Chuyện gì?"

Cả hai dừng lại và sững ra trước cảnh tượng này. Hàng chục kẻ mặc hắc phục dàn ngang và đằng đằng sát khí. Tiếng thét bắt nguồn từ đứa bé mới mười hai tuổi. Đứa nhóc ngã xuống nền đất khô cong, đôi mắt đau đớn hướng về cả Xích và Minh Dạ.

"Các ngươi là ai?"

Nàng ngăn mình khỏi cơn khát máu cuộn chảy trong lồng ngực mình, cũng ngăn bản thân kiềm chế sự run rẩy từ tận tâm can. Những ngày tháng nàng luyện công, nàng nhận ra cơ thể của Tú Lăng là một cỗ máy sát nhân. Thậm chí tàn ác và hoang dại như dã thú, và, một ngày kia, nàng cảm thấy bản thân mình khát khao mùi máu, như quái vật vậy.

"Vậy ra trắc phi nương nương còn sống." một trong những kẻ mặc hắc phục cất lời, giọng trầm lặng vô cùng "Nhị vị Phương tiểu thư đoán không sai. Kính mời nương nương trở về hoàng cung, hoàng thượng và vương gia đang đợi người."

Nàng lùi bước, nheo mắt. Một chân đẩy ra sau, tay vung lên thành quyền, chỉ kéo môi lên nửa vời và buồn chán.

"Xích Nhi, muội đi lấy vũ khí đi, ta cho muội đếm từ một đến năm mươi."

Không đáp lời, Xích Nhi lập tức biến mất.

Nhắm mắt, hít một hơi, nàng bắt đầu để bản thân mình hòa vào cơn cuồng sát đang ngày một lớn trong dòng máu của mình. Và trong ngày hôm ấy, sơn trang đã chứng kiến sự tàn nhẫn của không phải Minh Dạ, không phải Chiêu Nguyệt, mà là của Trần Tú Lăng.

...

Xích Nhi trở lại sau khi đếm đến bốn mươi lăm cùng với Thụy và Kim. Đứa bé mười hai tuổi kia cũng đã nép mình vào góc thư phòng và chứng kiến trận chiến này. Hàng chục hắc y nhân bao vây lấy bốn người đó, đồng loạt vung gươm về phía họ.

Bắt lấy thanh kiếm từ phía Xích Nhi, Minh Dạ kéo một đường kiếm dài, nhằm động mạch cổ và đâm tới. Tiếng xé gió cùng binh đao va vào nhau, nồng mùi máu tanh.

Nàng sẽ không quên, dù là dưới thân phận nào đi chăng nữa, nàng sẽ không quên.

Một kiếm lao tới trước kẻ thù, nàng loáng thoáng nghe phía sau mình có kẻ chém tới, chỉ kịp né vội, thanh gươm xoạt qua cánh tay nàng, kéo theo vết cắt đau thấu xương. Máu từ cánh tay nhỏ xuống, Minh Dạ xoay người, vung gươm chém lại hắc y nhân đó. Gươm xoẹt ngang bụng, mang theo tiếng rên đau đớn từ đối thủ.

Phía bên kia, Thụy âm trầm phi tiêu. Sở trường của Thụy thiên về ám khí, từ trong bàm tay phóng ra kịch độc, găm vào tử huyệt kẻ thù. Thu mình trong vòng bảo vệ của Kim, Thụy nhanh chóng hạ độc những kẻ hiên ngang lao đến chỗ mình.

"CẨN THẬN!"

Kim vung đao, chặn đứng lưỡi kiếm kẻ thù trước khi hắn kịp đâm xuyên qua phổi của Thụy. Trao ánh mắt cảm kích rất nhanh, Thụy mỉm cười rồi tiếp tục lao vào cuộc chiến. Đánh giáp lá cà hay cận chiến đều không phải sở trường của Thụy, nhưng chắc chắn là sở trường của Xích Nhi. Đón lấy chiêu thức của kẻ địch rồi gạt đi trong chớp mắt, Xích Nhi búng mình khỏi kẻ thù rồi kết lễu bằng những đường gươm sắc ngọt kéo dài. Rồi cả bốn người phá tan vòng vây kẻ địch, nhanh chóng kết liễu tàn dư.

Chỉ giữ lại duy nhất một kẻ để tra hỏi.

...

Minh Dạ cẩn trọng lau lưỡi gươm của mình rồi mới tra gươm vào vỏ. nàng không để ý đến hơi thở thoi thóp của kẻ đang bị trói đăng kia và bê bết máu, ngân nga khúc hát, nàng đóng cửa bước khỏi phòng tra tấn, rồi khóe môi cong lên một nụ cười.

"Ta đã từng nói ta giết người để chạy trốn, bây giờ ba người đã tin ta chưa?"

Minh Dạ kéo ghế ngồi trước mặt Kim, Xích và Thụy, lời mở đầu như lời bào chữa.

"Ta thật sự đã giết người, chỉ là ngày hôm ấy, ta không hoang dại được như hôm nay!"

Nàng không cảm thấy sợ hãi, cũng không cảm thấy đau khổ, chỉ là, bóng đêm sâu thẳm trong trái tim nàng vẫn run rẩy mà nàng không hề hay biết. Xích Nhi gật đầu, Thụy thờ ơ nghiêng mình và Kim thì đáp lại bằng câu nói không mấy liên quan.

"Tỉ tỉ vẫn rất đẹp."

"Vậy tỉ đã thu thập được thông tin gì rồi?" Xích Nhi vỗ vỗ má mình rồi thu tay hỏi lại.

"Lang và Vũ hiện đang bị giam lỏng ở Hành cung, đây là đội của Trúc Tri, hắn phái người tới đây để thăm dò sơn trang, và hình như còn phải lấy một chiếc hộp gỗ khắc hình rồng."

"Hộp gỗ khắc hình rồng?" Thụy và Xích đưa nhau ánh nhìn mơ hồ trộn lo lắng.

"Có chuyện gì sao?"

Minh Dạ tò mò hỏi lại, rồi nhận được sự câm lặng từ hai đứa trẻ. Biết rằng mình không nên đi quá xa vào vấn đề hộp rồng, nàng cất giữ phần tò mò của bản thân lại, rồi mớ hỏi về thương vong.

"Ngoại trừ Phi Lan ra, không có ai bị thương nữa chứ?"

"Không có ai, nhưng muội nghĩ chúng ta cần di rời toàn bộ người trng sơn trang. Trúc Tri phái người đi mà không thấy trở lại, thì chắc chắn hắn sẽ có động tĩnh khác." Thụy đáp lời, rồi nhìn về phía xa "Chúng ta còn cần kế hoạch giải cứu Lang và Vũ nữa."

"Ta đồng ý, vậy trong đêm nay, chúng ta sẽ đưa toàn bộ mọi người đi ẩn náu. Kim, đệ đi kiểm tra tên lính bị bắt, xem còn có thể lợi dụng được không, nếu như không thể sử dụng nữa, thì cứ trói hắn thật chặt ở đấy rồi mặc hắn đi!"

...

Giây lát sau, Kim trở về cùng một vết thương chém ngang ngực. Trước khi lịm đi, cậu ta chỉ có thể rên rỉ một lời rất nhỏ: "chạy đi!"

—TBC—

A/N: Chương này là về quá khứ cách đó năm ngày, chương sau sẽ kể xen lẫn quá khứ hiện tại, nếu chỗ nào không hiểu, mong các bạn phản hồi.

Thân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro