Chương 25: Bí mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 25: Bí mật

"Đã xong chưa?" Minh Dạ hỏi khẽ, gương mặt lấm tấm mồ hôi.

Gật đầu, Thụy đưa cho nàng một túi thuốc nhỏ, cẩn thận dặn dò.

"Tỉ tuyệt đối không được dùng quá nhiều, thứ này vốn không được phép bào chế, nó quá nguy hiểm."

"Đừng lo, ta tự biết chừng mực." Nhìn Thụy, nàng cầm lấy túi nhỏ, lẳng lặng leo lên cầu thang nơi vách đá.

Cũng đã một tuần kể từ đợt tập kích ấy, nàng không nghĩ rằng Trúc Tri sẽ phái hai nhóm người tìm đến sơn trang, cuối cùng nàng cùng mọi người lại rơi vào bẫy. Lang và Vũ đã rời sơn trang được mười hai ngày, đến hôm nay đã là ngày thứ mười ba. Nàng không thể ẩn náu lâu hơn, đành liều mình quay lại.

Vết thương của Kim đã đỡ, nhưng có những thứ không phải chỉ cần đỡ là được.

Mở cổng mật đạo, nàng bước ra khỏi thư phòng của Vũ, chỉ đao buộc trong cổ tay, dắt bên mình thanh kiếm, nàng lẳng lặng kéo mình ra khỏi gian phòng này.

Mở cửa phòng Vũ, đã thấy nhóm người gồm bảy kẻ đứng chắn ngang.

Siết chặt lòng bàn tay, nàng lạnh giọng cất tiếng.

"Các ngươi đến đây có việc gì? Vì sao lại tấn công sơ trang?" Hỏi vốn dĩ để kéo dài thời gian, nàng không mong kẻ thù đáp lại. Thân cô thế cô, dù có mang tuyệt kĩ võ học của Tú Lăng, nàng cũng không thể manh động, càng không thể chủ quan.

Bảy hắc y nhân nhìn nhau, rồi đồng loạt chắp tay quỳ xuống.

"Cung nghênh Trắc phi nương nương hồi phủ."

Nàng ngây người, sau đó chậm rãi nhắm mắt. thước film loạn lạc ngày hôm ấy vẫn hằn trong đầu nàng, hôn lễ hóa thành đám tang, hình ảnh phai mờ dần, dồn lại hình ảnh của Kim khuỵu xuống.

Nàng cười nhạt.

"Hồi phủ?" rồi bật cười thành tiếng to "Hahahahahaha... hồi phủ, nực cười, nực cười!"

Chỉ đao trong tay xoay vội, nhân lúc bọn họ đang hoang mang, nàng nhằm trán một kẻ phi tới. Đao cắm ngập trước trán một hắc y nhân, chết sững.

Nàng bịt chặt mũi mình, mở tung nắp túi bị tóm gọn, phóng ra một chút chất bột màu tro, rồi nhanh chóng dùng khinh công chạy miết. Đạp chân trên nền đất, nàng dùng lực phóng mình ra xa, ngay khi vừa rời khỏi, chỗ đó lập tức phủ mây mù.

Khí độc của thứ này quá mạnh, tỉ tỉ không thể đứng gần, một khi đã phóng ra thì phải chạy thật nhanh.

Nhớ lại lời của Thụy, nàng co chân chạy thẳng, mặc kệ lũ người phía sau thống khổ tột cùng với thứ độc đó.

Mất một tuần để làm ra loại thuốc này, quả thật không hề uổng công. Nàng nhếch cười, nhìn túi vải nằm gọn trong lòng bàn tay, thật sự hài lòng, đến nỗi nụ cười cũng trở nên méo mó.

Hơn mười hai ngày ở Hành cung, người chật vật nhất, có lẽ không chỉ mình Minh Dạ.

"Đã một tuần không có tin tức của sơn trang rồi." Vũ đập quạt vào tay, trầm ngâm nghĩ ngợi, dự cảm không lành liên tục suốt mấy đêm khiến chàng gần như mất ngủ. Cảm giác bất an mơ hồ này, thực sự rất đáng ngại, huống hồ, khắp núi đều là quan quân triều đình, chàng thực sự hy vọng không ai nhắm vào sơn trang.

Chưa kể đến, chàng vẫn đang là con tin ở đây.

Lang đẩy cửa phòng bước vào, đặt trước mặt Vũ một chén trà, liếc nhìn xung quanh, nhúng tay vào trà ghi nhanh một chữ "Điệp" trên mặt bàn. Vũ liếc nhìn, sau đó phe phẩy quạt, gật đầu hiểu ý.

Có lẽ, đã đến lúc rồi.

Vừa lúc, có tiếng gọi từ bên ngoài vọng vào.

"Bẩm trang chủ, có thiệp mời từ Phương chiêu nghi đến ạ."

"Mời vào."

Người bước vào là một thái giám, tuổi còn trẻ, gương mặt nhỏ nhắn và trắng xanh, nước da có phần mang theo hư nhược. Nheo mắt quan sát tiểu thái giám, Vũ im lặng lắng nghe thiệp mời.

"Hồi bẩm trang chủ, là thiệp mời Dạ yến hoa khôi của hậu cung." Tiểu thái giám cúi mình thật thấp, dâng lên tấm thiệp vàng son chói mắt.

"Đa tạ tiểu công công đã nhọc lòng, tại hạ đêm nay nhất định sẽ đến tham gia dạ yến." Vũ mỉm cười, ra hiệu cho Lang đưa cho tiểu thái giám một ít bạc vụn, còn bản thân tự mình mở tấm thiệp ra xem.

Nét chữ ngay ngắn, phẳng lặng, y hệ tính cách của người viết vậy. Không có gì nhiều, ngoại trừ thời gian và địa điểm dạ yến. Cân nhắc một hồi, chàng đem thiệp cất vào ngực áo, rồi đứng lên.

Thì ra, còn có người nóng vội hơn cả ta.

...

Mạc An Viên đồng ý tham gia vào dạ yến không nằm ngoài dự liệu của nàng, nhưng mà Mạc Trúc Tri từ chối tham gia thì chắc chắn là nằm ngoài dự liệu. Trình Ân day nhẹ môi dưới, cảm thấy từ khi đến đây, kẻ thần bí nhất chắc chắn là Trúc Tri.

Nàng đã định để Sở Điệp, à, là Diệu Nhan theo dõi, nhưng luôn bị cuốn vào guồng quay cùng Lã Mạc Thi cho đêm hội hoa khôi hôm nay nên đành gạt Trúc Tri ngoài mắt, nào ngờ...

Ngẫm nghĩ tự kỉ cũng không phải cách hay, Trình Ân đứng dậy và quyết định đi tìm Thượng Lãm. Và ngay lập tức bị ngăn lại.

"Diệu Nhan, có chuyện gì vậy?" đỡ lấy Diệu Nhan gần như gục trước cửa phòng cùng gương mặt xanh xao, nàng bấn loạn.

"Muội ổn..." tiếng thều thào thoát ra, Diệu Nhan được đỡ vào giường, rồi mau chóng xếp bằng, vận khí trong người rồi từ đấy tuyệt đối tĩnh lặng.

Trình Ân biết ý, lẳng lặng ra ngoài, đóng cửa và một mình đi đến cung của Thượng Lãm. Mải miết đi, cũng không để ý mình bị theo dõi, càng không ngờ rằng người theo dõi mình lại là Lang.

Trình Ân có toan tính của riêng mình, nàng biết, có rất nhiều thứ không thể cưỡng đoạt mà được. Cho nên, nếu ngừng hành động, nàng sẽ vĩnh viễn bị chối bỏ. Trình Ân một mình rời khỏi viện của nàng là một điều hiếm thấy. Đặc biệt, khi nàng chủ động bái kiến hoàng đế. Nên bên phía Lã Chiêu Nghi, không thể bớt nghi hoặc. Có điều, toan tính hay không, vẫn không thoát khỏi vận mệnh của chính mình.

"Phiền công công bẩm báo với bệ hạ là ta xin diện kiến." Trình Ân mỉm cười trước Vương Công Công khi ông ta chắp tai hành lễ.

"Hồi Chiêu Nghi nương nương, hoàng thượng và Trúc vương đang luận đàm kì phổ, hoàng thượng đã ra lệnh sẽ không tiếp một ai, cho nên..."

"Ta hiểu, đa tạ công công." Nàng gật đầu, nhẹ nhàng quay gót, bàn tay dấu dưới ống tay áo vô thức siết chặt lại.

Gương mặt trầm tĩnh nhu hòa, thoáng một nỗi sát ý mơ hồ.

—o.0.o—

Minh Dạ quay trở về sơn động, lần lượt dẫn người của sơn trang quay về. Nàng đã kiểm tra tất cả bảy cái xác, lần này chỉ cần đem chôn cất tử tế mà thôi. Sâu thẳm trong nàng, vẫn mơ hồ về nỗi sợ tâm linh.

Thụy, Xích và nàng cùng vác cuốc xẻng về phía vườn đào sau sơn trang. Nàng chống cuốc xuống lớp đất mềm mùa hạ, rồi cất tiếng.

"Ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại tự tay chôn ai đó."

"Sơn trang này trước đây đã chôn thây rất nhiều người." Thụy đáp lại, cần mẫn xới đất. giọng nói thanh thúy non trẻ lại cón phần tàn nhẫn bất thường "Rất nhiều kẻ cố tình đến gây sự với sơn trang. Ngày đó chỉ có ba người, một là ca ca, hai là Sở Điệp tỉ tỉ, và ba là một nữ tử mà không ai nhắc tên."

"Vậy sao?" Minh Dạ hờ hững đáp lời, quả tình, nàng không hề biết, nữ nhân không được nhắc đến lại chính là Trần Tú Lăng thật sự.

Có rất nhiều chuyện nàng không biết. Đứng giữa những màn giả dối và bí mật, bất ngờ thay, người tưởng chừng khó hiểu nhất là nàng, lại dễ dàng bị bóc tách nhất. Sự thơ dại của nàng cho đến khi gột rửa toàn bộ, vẫn không thể đọ lại những tăm tối với những kẻ còn lại. Phải, nàng có rất nhiều bí mật, có điều, không phải là duy nhất.

Chôn ngay ngắn những xác chết xong, nàng thắp hương khấn vái.

Ta xin lỗi vì đã giết các ngươi, nhưng nếu không làm thế, các ngươi cũng sẽ giết ta. Trách Trúc Tri, đừng trách ta!

...

Mặt trời lụi tàn dần. Nàng ngồi giữa Phong hiên, lẳng lặng nhìn sự lụi tàn chói mắt đó. Tịch dương mùa hạ là một thứ gì đó thật sự rất nao lòng, rực rỡ và tuyệt đẹp.

"Tỉ muốn ăn gì không?" Xích đặt trước mặt nàng một khay đồ ăn. Gồm cháo loãng và chút ít sủi cảo. "Sơn trang không có gì nhiều, một tuần qua những kẻ kia đã lấy hết thức ăn rồi."

"Vết thương của Kim lành hẳn chưa? Sao không tẩm bổ cho đệ ấy?"

"Kim tự biết chăm sóc mình, tỉ không cần lo đâu."

Nàng im lặng một lúc, quan sát thật kĩ gương mặt trẻ thơ đáng yêu này. Xích rất khả ái. Một nét đẹp trong trắng gần như thuần khiết. Có điều, đôi mắt kia có quá nhiều chấp niệm. Ở sơn trang này, đứa trẻ nào cũng chứa đựng chấp niệm.

"Ta thật rất tò mò, không biết quá khứ của mọi người ra sao mà lại lưu lạc đến đây."

Tim của Xích đập thịch một cái. Cảm thấy như những tiếng đập của quá khứ gợi về giục giã. Đứa trẻ đó lắc đầu, mỉm cười vô cùng thành thật.

"Có những chuyện không biết sẽ tốt hơn."

"Vậy, bằng cách nào mà mọi người có tiền?" nàng tò mò hỏi, vài tháng qua lưu lại, nàng thật sự vẫn không biết vì sao sơn trang này lại giàu có đến thế.

"Bọn muội làm thuê." Xích nháy mắt, sau đó đẩy bát cháo trước mặt nàng "Tỉ ăn mau, kẻo nguội."

Biết mình không thể làm gì hơn, Minh Dạ gật đầu rồi húp lấy bát cháo loãng.

"Tà dương hôm nay thật sự rất đẹp."

...

Ta không biết gì ở nơi này cả. Vốn nghĩ rằng chỉ là một sơn trang có tiếng trong giang hồ, kể từ khi biết Vũ công tử thực chất là Mạc An Viên, đã hiểu rằng những kẻ bên cạnh Vũ thật sự không thể tầm thường. Có điều, tìm hiểu sâu thì được ích gì? Nhìn kim và sự thơ ngây của cô bé, chấp chứa những phần vỡ vụn, ta quả thật rất muốn khóc.

Buồn vốn dĩ không phải là tất cả, nhưng số phận của tất cả chúng ta thật đáng buồn.

Có điều... Nếu cứ mãi mãi vì u buồn mà thôi không đứng dậy, thì chắc ta đã nằm chết ở nơi nào rồi. Làm sao mà chết được nữa? Giờ phải sống thôi.

"À, lát tỉ tỉ gửi thư cho đại ca ở trong Hành cung nhé!" Xích nói như nhớ ra điều gì.

"Thư?"

"Phải, một tuần qua chúng ta không gửi thư, nếu chậm trễ hơn, muội sợ có biến."

"Biến gì?" ta ngây người.

"Thụy nói rằng, nếu như có cớ để gán tội cho đại ca, thì đại ca buộc phải kháng chỉ. Để đại ca kháng chỉ, thì chỉ còn cách tấn công vào sơn trang thôi, cắt đứt liên lạc với sơn trang, cũng dễ làm huynh ấy mắc bẫy." Xích nhắc lại lời của Thụy, qua mỗi từ, ta lại thấy sống lưng mình gai lạnh.

Trúc Tri và Thượng Lãm, nếu như đây quả là kế hoạch của hai người, thì quả thật, đã đi quá xa rồi.

—o.0.o—

Diệu Nhan mở mắt ra khi trời tối hẳn. Khí huyết cuối cùng cũng thông, nàng bắt mạch rồi tự nhủ mọi chuyện đã ổn. Nhìn sắc trời tối dần, nàng mau chóng chỉnh lại đầu tóc, đi tìm Trình Ân. Nếu như tất cả những gì nàng tìm hiểu và thu thập được là chính xác, thì không chỉ mình Mạc An Viên trong cung đang gặp nguy, mà ngay cả Vương Minh Dạ cũng không thể an toàn.

"Chiêu Nghi nương nương." Diệu Nhan cất tiếng gọi, không ai trả lời, nàng đoán rằng có lẽ dạ yến đã bắt đầu.

Đẩy cửa bước ra ngoài, nàng không tự chủ lùi lại một bước.

"Ngươi là...?"

"Đệ là Thiên Huyết Lang, người của Thiên Thủy sơn trang. Đệ có thư của ca ca gửi cho tỉ." Lang cúi đầu, đưa ra phía trước một mảnh giấy gấp làm tám.

"Được, ta biết rồi."

"Đại ca có nhắn với tỉ rằng, nếu có thể, hãy nhớ đến lời hẹn năm xưa mà hành động."

Rồi Lang nhanh chóng rời đi.

Còn mình nàng, đứng thở dài. Nhìn trời đêm mịt mùng, trong lòng lại không ngừng giông tố.

Nếu gặp lại, xin hãy dùng máu mà thề lần nữa, rằng muội mãi mãi trung thành với ta.

An Viên, huynh thật sự rất ác độc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro