Chương 26: Ván cờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 26: Ván cờ

Nàng không thở được. Cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi giấc mơ nhưng không thể. Nàng biết mình đang mơ, nàng cũng biết nàng đang rất sợ, nhưng nàng không thể tỉnh dậy, cũng không thể thở được.

"Phong, tiểu Phong!" tiếng người thì thào bên tai nàng, càng làm nàng hoảng loạn hơn. "Dậy đi, tiểu Phong!"

Và nàng cảm nhận cơ thể thật sự được lay tỉnh.

Uể oải mở mắt, Trình Phong mỉm cười.

"Cảm ơn đã gọi ta. Ngươi không gọi, chắc ta không dậy được!"

"Nàng gặp ác mộng?" đỡ nàng ngồi dậy, Trúc Tri lật đật đi lấy nước.

"Hơn cả ác mộng." nhận chén nước từ tay hắn, nàng khẽ cười "Nó là quá khứ... À, dạ yến sao rồi? Hôm nay ai là người chiến thắng?"

"Hoa khôi hậu cung hả?" Trúc tri cười nhạt "Đêm nay người thắng là con gái của tri phủ Giang Châu."

"Tên nàng ta?"

"Ta không nhớ."

Trình Phong nhìn hắn, rồi quay đi. Cái nhìn ý nghĩa ấy, Trúc Tri đón nhận cùng sự chua xót.

—o.0.o—

"Muội đến rồi." Vũ mỉm cười, rất đẹp.

Nhìn Diệu Nhan xuất hiện trong thân áo trắng xanh, trong lòng đột nhiên nhớ lại kí ức

Năm nào. Cũng màu áo ấy, Sở Điệp từ bỏ một đời giang hồ, dấn thân vào cung, vì một lý do duy nhất.

"Phải, muội đến rồi." Diệu Nhan nhắm mắt, cẩn thận điều hòa hơi thở. Có rất nhiều thứ không được để lộ ra trước mặt người đàn ông này. Cũng có rất nhiều thứ không thể giấu diếm người đàn ông này.

"Ta chỉ muốn biết, đã có chuyện gì xảy ra với sơn trang." Chàng cười rất hiền. Nụ cười của Mạc An Viên luôn luôn như thế.

"Ý huynh là sao?"

"Ta đã rất cố gắng để tránh những kẻ giám sát ta, chỉ để gặp muội, và xin chút ít thông tin về gia đình thôi." Vũ đáp lại, quạt trong tay xòe ra, phẩy nhẹ nhàng. "Có rất nhiều thứ đã xảy ra, kể từ khi muội rờ khỏi sơn trang, Điệp Nhi!"

"Muội biết." siết chặt tay mình, Diệu Nhan thở ra "Muội đã tìm hiểu ở chỗ Trúc vương gia."

"Và...?" Vũ nhướn mày, chờ đợi.

"Toàn bộ hai nhóm cận vệ Trúc phủ đều đã chết." nàng thở hắt ra đáp lại.

Tin tức này, xét theo chiều hướng nào cũng không tốt. Người của Trúc phủ đã đánh hơi thấy Minh Dạ còn sống. Nếu có bằng chứng Minh Dạ còn sống, Vũ sẽ bị khép tội bắt cóc hoàng tộc. Còn nếu như người của Trúc Tri bị giết, lại phạm tội mạo phạm hoàng tộc, kháng chỉ và rất nhiều thứ có thể đổ lên sơn trang.

Trên tất cả, những điều đó chỉ nhắm đến sự bình tĩnh của Mạc An Viên,

Đáp lại Diệu Nhan là sự im lặng của Vũ, chàng khép quạt, gật đầu rồi hất vạt áo và ngồi xuống lan can ven đường. Nơi chàng đứng, dẫu sao cũng là hành lang dẫn về các phủ, viện, đài, các trong Hành cung này.

"Muội chỉ muốn bảo vệ Trình Ân." Diệu Nhan nói tiếp, sau đó cúi mình thật thấp "Đại ca, cho dù muội dùng chính dòng máu này để thề thốt, muội cũng sẽ không thể vì huynh mà từ bỏ Trình Ân."

"Ta biết, dẫu sao, đó cũng là lý do muội rời khỏi sơn trang. Đi đi, ngày sau gặp lại."

Có điều, lần gặp sau này, cả hai người đã ở đôi bờ tiền tuyến.

...

Vũ thở dài. Sau mới trầm ngâm lên tiếng.

"Đệ biết huynh đang ở đây."

Từ trong bóng tối đi ra, Thượng Lãm cười nhạt. Ánh trăng phủ lên hoàng bào màu bạc lấp lánh, cũng xa cách muôn trùng.

"Ta và đệ vẫn chưa có dịp ngồi với nhau." Thượng Lãm mỉm cười, vẫn nụ cười đó.

Những đứa con của tiên hoàng có nụ cười rất đặc trưng. Mạc Phi Hãn có điệu cười sảng khoái hào hùng, Mạc Thượng Lãm bù lại, một nụ cười rất nhạt, rất chừng mực. An Viên luôn luôn cười rất hiền, rất dịu dàng. Còn Trúc Tri, nụ cười hồng nhan họa thủy, tà mị bất lương. Chỉ là, phía sau tất cả nụ cười đều có ngầm toan tính.

"Huynh từng nói chúng ta sẽ gặp lại nhau vào ngày tuyết đổ." Vũ nhìn thẳng vào hoàng huynh của mình, rất cẩn trọng đáp lời. "Hôm nay, lại là một ngày hè."

"Chúng ta đánh một ván cờ chứ?" lờ đi câu nói của vũ, Thượng Lãm chắp tay ra phía sau rồi tiến về phía trước, nơi xây sẵn một Dịch Đình.

Không đáp lời, vũ lẳng lặng bước theo sau Thượng Lãm. Tự nhiên nhớ lại ván cờ cách đây không lâu của Trúc Tri. Thế cờ kết thúc, ngay khi Trúc Tri đem lẳng quân trắng về phía sau. Bước chân dẫm lên quân cờ, và nát vụn.

Có rất nhiều thứ không thể dứt bỏ, ngay cả khi đã rời khỏi hoàng cung lâu đến thế.

Thượng Lãm cho người bưng ra một bàn cờ bằng ngọc, những quân cờ tinh tế và chỉn chu đặt trong hai chiếc hộp cờ bằng sứ. Ngồi đối diện nhau, hoàng đế mỉm cười.

"Hôm nay không có quân thần, chỉ có huynh đệ."

"Vậy sao hoàng huynh?" Vũ nhướn mày, cười khẽ, đặt nước đi đầu tiên.

"Cho dù thế nào, chức vị vương gia vẫn chờ đợi đệ trở về." Thượng Lãm nhìn nước đi, nhếch môi, rồi đặt quân.

"Nhiệm vụ của đệ là thu phục giang hồ, khiến giang hồ quy phục triều đình." Vũ đặt quạt lên bàn, lặng lẽ đáp lại.

Rồi chỉ còn tiếng đặt quân cờ.

Phía sau lưng, rất xa, Trúc Tri đứng cười khổ.

"Nếu đệ thắng ván này, hoàng thượng sẽ cho đệ về sơn trang chứ?" Vũ hỏi, khi quân cờ của chàng đặt xuống.

"Nếu đệ thua, đệ sẽ kể cho ta nguyên do đệ rời cung năm mười ba tuổi chứ?"

Ngẩng lên, Vũ nhìn Thượng Lãm bằng sự nghi hoặc. Có rất nhiều bí mật giữa chàng và tiên hoàng, cả với tướng quân Trần Hữu Tuệ nữa, trên tất cả, là bí mật của Tú Lăng.

"Đệ không thể."

"Câu trả lời của trẫm cũng vậy." Thượng Lãm đổi ngôi, dùng trẫm thay cho ta, đủ để hiểu ý nghĩa của câu nói này. "Hay là chúng ta đổi vật cược đi!"

"Ý của hoàng thượng là gì?"

"Đệ thắng, trẫm để đệ về sơn trang. Đệ thua, hãy đem giao vật cuối cùng mà tiên đế đã để lại."

Hình ảnh chiếc hộp rồng bằng gỗ thoáng qua trong đầu Vũ khi nghe Thượng Lãm nói thế. Đến cuối cùng, người được lợi chắc chắn sẽ là hoàng đế mà thôi.

"Đệ không muốn đem kỉ vật ra cá."

"Trẫm không muốn đem tình anh em ra cược."

—o.0.o—

Ta nhìn mặt trăng. Mặt trăng thì ở nơi nào cũng thế, sáng, một mình, nhỏ bé. Không tự chủ, thật sự nhớ mẹ và em trai. Ta biến mất bao lâu rồi? Ta chết bao lâu rồi? Ở thế giới mà ta từng thuộc về?

...

Minh Dạ không thể ở lại. Lần này, nàng thật sự phải ra đi. Nhưng làm thế nào để rời đi. Làm thế nào để không gây thương tổn cho người khác nữa? Trần Tú Lăng có cái gì, lại để cả hoàng tộc và Phương phủ cùng tham gia xâu xé? Cho đến tận cùng, thân phận của nàng còn bao nhiêu bí mật?

Sự im lặng bất thường của sơn trang khiến nàng khó chịu. Cho dù đã gần quen với sự tịch mịch đó, nhưng đến tột cùng vẫn rất khó chịu. Đã hai tuần rồi. Vũ rời khỏi nơi này đã hai tuần rồi.

"Tỉ còn thức đấy à?" giọng Thụy ngân lên, hơi cao một chút, có sự bất ngờ trong đó.

"Ta không ngủ được."

"Ác mộng à?" Thụy nheo mắt "Vì đã giết người sao?"

"Ta đã từng giết người, muội đừng làm như ta yếu đuối thế."

"Giết người không phải là điều đáng tự hào." Thụy bĩu môi, rồi ngồi xuống cạnh nàng.

Im lặng một lúc, mới tiếp tục.

"Sắp tới, tỉ có cảm nhận được không, bão tố sắp tới, máu rồi sẽ chảy thành sông, thây sẽ chất thành đống. Thứ duy nhất còn lại là vầng trăng." Thụy cười cười, quay sang nhìn Minh Dạ. "Tỉ không tin sao?"

Lắc đầu, Minh Dạ không thốt được thành tiếng. Rút cục, người ở sơn trang này có những thân phận gì? Tại sao một cô bé con lại nói như thể thấy trước tương lai? Viễn cảnh binh đao không thể như thế mà xuất hiện.

"Ta hỏi muội, năm nào thì đương kim hoàng thượng lật đổ thái tử Phi Hãn?"

"Bốn năm trước. Bây giờ đã là năm Thành Huy thứ tư rồi."

"Yên ổn mới được bốn năm, nay lại một lần nữa gây ra máu đổ sao?" Minh Dạ thở dài.

"Nghiệp đế vương, nếu ai cũng hiểu, thì đã không có tranh giành." Thụy cảm thán, sau đó thì thật sự im lặng.

...

Ta rất băn khoăn những gì Thụy nói. Nếu như thật sự sẽ xảy ra binh biến, vậy nguyên nhân là do đâu? Đang yên đang lành, Tấn Vương ở Chi Duật không động tĩnh, Vũ thì khẳng định không có cơ sở để trở mặt, vậy vì sao?

Ngày đó, nàng vĩnh viễn không ngờ rằng

Tất cả bắt đầu chỉ bởi nước mắt hồng nhan.

Hồng nhan đó, may mắn thay, không phải nàng

Đau đớn thay, cũng vì không phải nàng, mới gây nạn binh đao.

Nên mới nói, cho đến tận cùng, khi ôm lấy thân xác của Sở Diệu Nhan, Minh Dạ đã khổ sở đến cỡ nào.

Xích ngồi thu lu một góc phía xa xa chỗ mà Thụy và Minh Dạ đang ngồi. Cô bé phụng phịu phồng mang trợn mắt, lầm rầm trong đầu nguyền rủa hai người họ ngồi tán gẫu mà không gọi mình. Rồi giật thót khi Kim lẳng lặng đặt tay lên vai cô bé.

"Giật cả mình!" Xích rít qua kẽ răng, trừng mắt đe dọa với Kim.

"Tỉ bé tuổi hơn đệ đấy." lờ đờ đáp lại, Kim ngồi xuống cạnh Xích, sau đó mới nhìn về hướng của Thụy và Minh Dạ. "Họ đang nói chuyện mà không gọi chúng ta kìa."

"Sao đệ không đi nghỉ đi? Vết thương đã lành hẳn đâu?"

"Rồi thì nó cũng hết nhanh thôi." Kim nói ra trong hơi thở dài chán nản.

"Sao lúc đó, đệ có thể đánh lại mấy kẻ đó, nhưng không làm?" Xích tò mò hỏi.

Kim đờ đẫn đưa sang Xích một cái nhìn đầy khinh bỉ.

"Không nói."

"Ơ kìa!" Xích nghe xong, bặm môi, trợn mắt, cao giọng đe dọa "Cái gì cơ, nói lại, nói lại xem nào!"

"Trẻ con không cần biết nhiều." và tiện tay dúi đầu Xích xuống.

Thực sự, Kim đã không hạ thủ khi ấy. Chỉ đơn giản là cắt đuôi lũ người đó. Bị thương mà vẫn có thể cắt đuôi được kẻ địch, Kim khảy cười, người duy nhất không để ý đến chi tiết này, chỉ có một mình Minh Dạ. Ngây thơ như thế, rồi sẽ sớm làm mồi cho thú dữ. Trừ phi bản thân Minh Dạ biến thành thú hoang.

"Chiêu Nguyệt tỉ tỉ cần có nhiều đau đớn hơn nữa, mới có thể sáng mắt ra được." Kim ngáp dài rồi vươn người "Đệ đi ngủ trước đây."

"Đồ thần kinh!" Xích lầm bầm rồi, kệ Kim trở về phòng ngủ. Còn mình ngồi cô đơn đập muỗi.

Dẫu sao thì lời của Kim không sai. Đại ca nhặt một cực phẩm về, có điều, cực phẩm này vẫn còn chưa đạt. Không trách được, tất cả những đứa trẻ ở sơn trang này, đều phải trải qua những đớn đau. Sớm muộn gì, rồi cũng đến lượt Nguyệt tỉ. Nhưng quả thật, Xích không tài nào tìm được lí do vì sao Kim không đánh lại. Mà giả dụ có biết, thì sẽ đến lượt cô bé đánh Kim đến què cẳng.

Lí do chỉ có một: "Muốn Thụy chăm sóc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro