Chương 27: Cuộc săn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 27: Cuộc săn

Trình Phong lại nằm mơ giấc mơ đấy. Liên tiếp một tuần qua, lúc nào cũng mơ về nó. Mỗi lần ngồi dậy, lưng áo đã ướt đẫm từ bao giờ. Nàng không thích giấc mơ này, nhưng cũng không có cách thoát khỏi nó. Giống như ác mộng, lại giống như hiện thực sắp hình thành.

Nhìn ngoài trời hừng đông đang lên, nàng trấn an bản thân một chút, rồi tự nói với chính mình.

"Lại một tuần nữa trôi qua rồi, hành cung thật mỗi ngày một nặng nề."

Đi giày, khoác áo, nàng gọi thị nữ vào rửa mặt trang điểm, sau mới hỏi về việc ngày hôm nay.

"Hôm nay phương Chiêu Nghi có đi đâu không?"

"Thưa tiểu thư, hôm nay là hội săn, nên các phi tần đã tỉnh dậy từ khá sớm, mọi người đều đã chuẩn bị xong rồi ạ."

Trình Phong cười khẽ. Nếu không phải nàng nài nỉ Trúc Tri dắt theo nàng với tư cách bằng hữu, e rằng sẽ không được chứng kiến cảnh mĩ nhân cưỡi ngựa đạp đất để đi săn. Diệp Quốc giống như thiên đường, nữ tử chỉ cần được dạy dỗ, thì sẽ được học cả cưỡi ngựa, bắn cung. Không thể trách Trần Gia năm xưa nhìn xa trông rộng, truyền đạt võ học cho cả nữ nhi. Giờ chỉ có thể ca ngợi công lao, huống hồ, Trần Gia còn lưu lại cho hậu thế một Trần Tú Lăng.

"Ta cũng nên chuẩn bị thôi, em lấy cho ta bộ đồ màu đỏ mà ta mang theo."

"Vâng, thưa tiểu thư."

Nàng là đệ nhất lão bản trong việc kinh doanh vải vóc tại Diệp Quốc. thứ vải nàng cất công chuẩn bị cho mình, tuyệt đối là thượng hạng. Có điều, bộ áo này không dành cho nàng.

Đêm nay là đêm thứ ba của Hoa Khôi hậu cung, kẻ thắng cuộc sẽ nhận được tấm áo này. Nàng ngoại trừ hứng thú với việc dẫm nát đối thủ thương trường, còn có một niềm vui nho nhỏ khác là nhìn nữ nhân đấu đá.

"Và ta sẽ mặc sắc phục màu cam nhạt."

"Vâng, thưa tiểu thư."

...

Vũ đứng tựa mình vào cột, nhìn mĩ nữ dàn hàng trước mặt rồi khẽ cười.

Phô trương quá! Hơi nóng vội rồi...

"Đại ca!" Lang đến gần chỗ Vũ, đặt vào tay chàng một mẩu giấy nhỏ.

Mảnh giấy không ghi gì nhiều, chỉ vừa đủ khiến Vũ mỉm cười an lòng.

"Chúng ta cũng nên bắt đầu thôi," Xòe quạt, Vũ như thì thầm với chính mình, nhưng lại đủ để Lang nghe thấy.

Lang không hiểu ý, nhưng cũng không lên tiếng thắc mắc.

"Đệ chỉ cần bám sát Phương Chiêu Nghi là đủ."

Rồi Vũ thong thả di chuyển, và nhận ra ở đầu bên kia hành lang, Phương Trình phong xuất hiện. Giây phút lướt qua nhau rất ngắn ngủi. Trình Phong không nhìn Vũ, nhún mình một cái rồi lập tức rời gót, trong khi Vũ đứng chắp tay, đầu hơi cúi.

Rất lâu rồi mới gặp lại, không nghĩ tiểu cô nương năm đó đã sắc sảo đến thế này.

—o.0.o—

"Muội đã gửi thư cho đại ca, chắc đại ca nhận được rồi." Xích thổi phù mấy hạt bụi còn dính trên cửa sổ, rồi kĩ tính kì cho sạch vết máu.

Máu dây ra trong căn phòng này là từ vụ tra tấn lần trước của Minh Dạ. Khi đó, Xích không biết, thứ gì đã khiến cô gái ấy cuồng sát đến vậy. Ngay cả Minh Dạ cũng không hiểu.

Nàng vô thức miết lấy cổ tay mình, vặn vẹo nó một chút rồi mới gật đầu. Thụy ở bên cạnh mở lời nhạt nhẽo.

"Nhận được hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là an toàn trở về."

Và họ nhìn nhau ảm đạm.

Minh Dạ thở dài, xoa đầu hai đứa trẻ. Ngón tay lồng vào lọn tóc tơ, thấy những sợi trôi xuống, như sinh mạng tuột khỏi tầm tay. Trong tiềm thức đột ngột xẹt lên hình ảnh ai đó đang rơi. Rơi rất lâu, người đó không khóc, cũng không la hét, chỉ chơi vơi giữa chân không. Rồi chìm vào bóng tối vĩnh hằng nơi đáy vực.

"Nguyệt tỉ!"

Tiếng của Kim làm Minh Dạ giật mình, thoát khỏi hình ảnh trong tiềm thức, nàng gượng gạo cười.

"Sao thế?"

"Thấy tự nhiên tỉ bất động nên đệ hơi lo thôi."

"À không, tỉ không sao." Nàng mỉm cười, sau đó đi ra ngoài.

Tim đập đến bấn loạn, cả mồ hôi cũng tứa ra. Nàng run rẩy, không vì lý do gì cả nhưng nàng run rẩy. Thứ tiềm thức này, có lẽ nào là của Trần Tú Lăng?

...

Kim dịch chuyển đồ đạc gọn về một bên, dùng chổi lông gà phủi bụi trên bàn, rồi ngẩn người trước một vết khoét hình bán nguyệt trên chiếc bàn gỗ. Tần ngần một hồi, cậu quyết định giấu đi thứ mình nhìn thấy.

"Đệ làm gì vậy?"

"Không có gì?" và Kim đặt chồng sách vở trở về như cũ.

...

Chống cằm lên cái chổi quét, Kim thở dài. Dù là gì, cậu cũng đã vô tình chạm vào một phần bí mật lớn của Vũ. Vô tình, hay cố ý, thì cũng đã là chạm nhẹ vào bóng đêm rồi.

"Nghĩ gì vậy?" Thụy huých nhẹ vào mạn sườn chàng trai hơn nàng một tuổi, mỉm cười ma mị.

"Không nói cho Thụy biết được." Kim thở hắt ra, lờ đi nụ cười ám ảnh đó.

"Bí mật sao?"

"Ừ."

"Đừng lo, bí mật sẽ rất nhanh chóng bị lật tẩy." Thụy cười cười, nháy mắt rồi bỏ đi.

Sơn trang này, dẫu sao cũng nuôi dưỡng một đàn sói.

Và dĩ nhiên, Kim rùng mình.

—o.0.o—

Vũ ghìm cương ngựa, thả chậm rãi trên lưng chừng núi. Nhếch cười khi thấy Trúc Tri hăng say đuổi theo một con nai và giương cung. Để ngựa dừng lại, chàng ngồi yên quan sát. Quan sát cả những tú nữ đang ráo riết đi săn. Đặc biệt chú ý đến Phương Trình Ân.

Nữ nhi Phương gia, không bao giờ đặt chân vào hoàng cung.

Một khi đã vào hậu cung, sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ.

Có điều, đã qua bao nhiêu năm lập quốc, lời tuyên thệ đó còn bao nhiêu sự thật? Huống hồ, Phương Trình Ân lại là một cái tên gây ra sóng gió. Tài giỏi bậc nhất Phương gia, lại đem mình làm hoa nơi hậu cung tù túng kia. Toan tính điều gì có thể đẩy một người như Trình Ân về bên Thượng Lãm?

Nên, trong mắt chàng, Trình Ân thật sự đáng ngờ.

"Tơ tưởng phi tử là tội khi quân chém đầu." Thượng Lãm đến từ lúc nào.

Vũ nghe tiếng, bình tĩnh xuống ngựa hành lễ.

"Hoàng thượng vạn tuế, hạ thần không dám, chỉ là đang ngắm nhìn khung cảnh này thôi."

"Miễn lễ." Liếc nhìn Vũ, Thượng Lãm chán nản nói "Đệ không cần hành lễ."

"Đa tạ hoàng thượng."

"An Viên, ta vẫn thực tâm muốn biết, bí mật của tiền triều là gì." Thượng Lãm nói ra, nhẹ hẫng.

Bí mật tiền triều.

Vũ như hít phải khí lạnh, sau rồi cũng nhanh chóng trấn an.

"Đệ không hiểu."

"Chiếc hộp gỗ, và Trần Tú Lăng, đều là bí mật tiền triều." hoàng đế đáp lại, lờ đi sự giả tạo trên gương mặt của Vũ "Ta biết có rất nhiều thứ không thể nói ra, đặc biệt là bí mật tiên hoàng đã trao lại cho đệ. Nhưng, kẻ tiếm ngôi là ta, không thể an tâm khi phía sau ngôi vị còn quá nhiều bí mật."

Vũ nhìn Thượng Lãm chằm chằm, biết rằng không thể nói gì cả. Cho dù tiếm ngôi là vì điều tốt, Phi Hãn nhìn về khía cạnh nào cũng không thể là Minh quân, nhưng, tiếm ngôi, vẫn là tiếm ngôi.

"Trẫm cũng không biết tại sao tiên hoàng giao cho đệ cả hai bí mật đó, nên với trẫm, đệ thật sự là một mối đe dọa. Đau lòng thay, huynh đệ chúng ta tương tàn vì ngai vị."

Vũ thở dài.

"Thật sự không thể nói sao?"

"Đệ chưa bao giờ đi tìm bí ẩn. Hoàng thượng, cái gì đã là quá khứ, hãy để nó ngủ yên."

...

Trình Phong xách theo hai con thỏ, lẽo đẽo thúc ngựa phía sau Trúc Tri, vừa đi vừa ngáp.

"Ngươi đã làm gì Tú Nhi rồi?"

"Ta đang tìm cô ta cho nàng." Trúc Tri liếc ra phía sau, làu bàu.

"Ngươi đừng yêu ta nữa."

"Nàng đừng yêu Tú Lăng nữa."

"Không thể." Trình Phong dứt khoát đáp lại.

"Ta cũng không thể." Trúc Tri cười khổ, dùng kiếm bên người phạt đám cỏ lau um tùm. "Ta thậm chí còn yêu nàng, trước cả khi nàng yêu Tú Lăng."

—o.0.o—

"Tại sao chúng ta phải sang sườn núi bên này?" Minh Dạ chạy theo Xích và Kim, càng đi xa càng thấy khó hiểu.

"Muốn săn thú thì phải sang bên này Nguyệt tỉ. Bên chỗ chúng ta chỉ có hoa và rau nhiều. Hơn nữa, bọn thú cũng biết chúng ta hay săn nên chạy hết rồi."

"Nhưng bên này dễ đụng độ quan quân triều đình đang nghỉ!" Kim thở dài.

"Làm gì có chuyện trùng hợp thế." Xích bĩu môi, rồi ngay lập tức im bặt.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, xác nhận liệu có đúng là từ xa tiếng vó ngựa đang dồn dập kéo đến.

"Tiếng ngựa hí à?" Minh Dạ nhướn mày, nghi ngờ rồi tặng cho Xích một cái nhìn ẩn ý.

"Không thể nào." Xích phẩy tay, cười khổ sở "Chắc là lính tuần của hoàng cung thôi."

"Lính tuần của hoàng cung mang theo cung tên làm gì?" Kim thở ra câu nói, vặn vẹo gương mặt tái mét của Xích.

Cuối cùng đành chấp nhận thực sự đã đi săn đúng ngày hoàng tộc cũng đi săn rồi.

"May mắn chúng ta không đi ngựa." Minh Dạ cất lời "Chắc phải trốn thôi. Gương mặt của tỉ chắc bị phát tán ra khắp kinh thành rồi, muốn không bị nhận ra cũng khó lắm."

Đoạn, nàng nhún mình, nhảy lên cây. Đứng trên cành cây to rồi ngó xuống, thấy có chút lạ lẫm. Nàng không hề biết rằng mình có thể sử dụng khinh công như thế. Có lẽ, vẫn là bản năng của cơ thể Tú Lăng.

"Tỉ chạy nhanh thật!" Kim cảm thán khi vắt vẻo bên cạnh Minh Dạ, rồi ngồi xổm trên cành cây.

"Gãy là chết đó." Xích đu vào và...

Rắc!

Khi đấy, Minh Dạ thật sự đã rủa thầm. Cành cây không chịu nổi sức đạp của ba người, ngay khi Xích đu mình lên, liền gãy. Tiếng người rơi đến đau thương và Minh Dạ đau đớn khóc trong tâm tưởng.

Tiếng ngựa hí ngay trên đầu nàng khiến mắt nàng nhắm chặt, cũng không dám thở mạnh và vòng tay ôm lấy đầu mình. Chân ngựa đạp xuống ngay gần nàng, và sau đó người trên yên ngựa nhảy xuống.

"Cô nương không sao chứ?"

Giọng nói nửa quen thuộc nửa xa lạ vang lên, nàng hé mắt, rồi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Phương Trình Phong. Đổi lại, Trình Phong cũng ngỡ ngàng nhìn người con gái trước mặt mình. Nàng quay phắt lại nói to với hai người ở phía sau.

"Hai người cứ đi săn tiếp đi, ta đưa cô nương này về nhà."

"Được, Phương cô nương nhớ cẩn trọng." gật đầu, hai người phía sau lờ đi sự xuất hiện của Minh Dạ mà quay ngựa rời đi.

Khi bóng người lạ biến mất, nàng mới quay lại nhìn Minh Dạ, và đề phòng với cả Kim và Xích.

"Ta nghe Trúc Tri nói rằng cô đã chết." nàng nói nhanh, và rất nhỏ.

Minh Dạ chỉ có thể lắc đầu.

"Chuyện dài lắm, tôi không tiện kể."

"Vậy họ là ai?" Trình Phong nghi ngờ, đánh giá cả hai đứa trẻ phía sau Minh Dạ.

"Người quen giúp đỡ tôi thôi..."

"Là người của Thiên Thủy sơn trang?"

Sự im lặng của Minh Dạ đủ để giải thích tất cả. Trình Phong thở dài, rồi mới tóm gọn tình hình cung đình trong vài chữ.

"Trang chủ của cô vẫn bình an, nhưng bị giam lỏng. sẽ có ngày sau gặp lại."

"Được, ngày sau gặp lại."

Khi đó, hy vọng người mà ta gặp là Tú Lăng.

Trình Phong đã cất giấu câu nói này vào trong lòng mình, chỉ đến khi nàng lên ngựa và rời đi, nàng mới có thể thật tâm cầu khấn. Trần Tú Lăng, bí mật tiền triều... cũng là một nỗi đau thiên cổ trong triều đại Diệp Quốc.

Trình Phong đi rồi, Kim mới khoanh tay nói với Minh Dạ.

"Phương Trình Phong, tài nữ của Phương gia, tại sao có vẻ thân thiết với tỉ vậy? Trần Tú Lăng, là thân phận thế nào?"

Ánh nhìn của kim sắc lẹm, và đối chọi lại, Minh dạ chỉ có thể nở nụ cười khổ.

"Chúng ta về thôi, hôm nay ăn rau thôi vậy."

"Hầy, Thụy sẽ nhặng xị lên cho mà coi."

...

Sở Diệu Nhan quay người. Đứng chứng kiến cảnh tương phùng nhanh chóng của Minh Dạ và Trình Phong, nàng có rất nhiều điều khó xử. vốn dĩ, thân phận của nàng không phải ở đây. Vốn dĩ, số phận của nàng không phải ở đây.

Nàng cũng biết, giây phút nàng quay người bước đi, Kim và Xích đã phát hiện ra nàng. Nhưng thế thì có sao, dẫu sao, người sau Tú Lăng xuất hiện tại sơn trang này, cũng là nàng.

Sau này, mãi cho đến khi thương hải hóa tang điền, tang điền hóa nương dâu, Minh Dạ mới biết rằng, Sở Diệu Nhan ngay từ lúc đầu đã là người bảo vệ nàng nhất.

Còn Trần Tú Lăng, sự tồn tại của cô ta đã là một nỗi bất hạnh vô vàn.

Vòng xoay của quyền lực và ái tình của Diệp Quốc năm ấy, đều nằm trong Tú Lăng và chiếc hộp gỗ của hoàng tộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro