Chương 28: Đêm trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 28: Đêm trăng

Vũ ngồi trong dạ tiệc. Ánh mắt không lưu lại trên người mĩ nữ, vẫn lặng thầm quan sát, còn trong tay nắm chặt cây quạt.

Mạc Trúc Tri không có ở đây? Và Phương Trình Phong cũng thế?

Đã có chuyện gì xảy ra rồi?

Vừa lúc, Trúc Tri xuất hiện, theo sau là vị Phương tứ tiểu thư kia. Bất thần, khóe miệng chàng khẽ cười, khi nhìn sang phía bên kia bàn tiệc, Diệu Nhan lẳng lặng đứng nép mình vào bóng tối, dùng tay vẽ ra ám hiệu.

Sơn trang an toàn.

Vậy mà Vũ đã nghĩ, họ sẽ bị tấn công. Một lần nữa.

...

"Bệ hạ, cũng sắp hết tuần thứ ba ở Hành Cung. Thời gian còn lại ở nơi đây không còn nhiều nữa, di vật của Tiên đế cũng không có cách nào lấy được." Trúc Tri ngồi trước bàn cờ, đặt quân nhẹ nhàng.

"Vương Minh Dạ còn sống không?"

"Đệ không dám khẳng định."

Nhắm mắt, Thượng Lãm thở dài. Di vật của tiên đế và bí mật tiền triều. Thứ có thể làm xoay chuyển thời thế là có thật hay sao? Đuổi theo nó, làm nó biến mất, có điều, trong đó, còn có cả Trần Tú Lăng.

"Được rồi, ta đã hiểu."

Trong triều là một Lã thị, ngoài triều tồn tại một An Viên, và cả Tấn Vương nữa. Thế sự như thế này, mới bốn năm, lại một lần nữa là loạn binh đao sao?

Thượng Lãm rất đau đầu, nhưng không thể buông bỏ. Cuộc chiến với ai cũng không thể buông bỏ. Kể cả với nữ nhân của chính mình. Chiến trường hậu cung có Trình Ân và Diệu Nhan lo. Chiến trường kinh tế có Trình Phong và Phương gia đảm nhận. Còn ở đây, thế cục chính trị này, ngoại trừ Thượng Lãm ra, không ai có thể thay thế.

"Lã tướng đang có ý đồ liên kết với Tấn Vương." Trúc Tri thở dài.

"Ta biết, đệ cũng sớm chuẩn bị đi."

"Vậy còn tam ca?"

"An Viên hả? Chỉ cần đệ ấy giao ra hai thứ đó, thì mọi chuyện sẽ yên bình thôi. Gió đổi chiều rồi, ta hy vọng mọi chuyện sẽ không đến mức quá đau lòng."

—o.0.o—

"Hôm nay muội làm tốt lắm." Trình Ân nhu hòa mỉm cười, tay nâng chén trà ngang tầm mắt và đưa cho người trước mặt.

"Đa tạ Chiêu Nghi tỉ tỉ." cô gái trước mặt cúi mình thật thấp, nàng là tú nữ đứng đầu hôm nay trong hộ thi hoa khôi. Con gái của quan phủ tỉnh Giang Tô, Trịnh Hiểu Du.

Hiểu Du xinh đẹp như đóa hoa lan trắng, nhan sắc thanh tao, đối với sự trầm lắng sâu sắc của Trình Ân, lại mang sắc màu tươi mới. Và Hiểu Du, vừa vặn là nhân vật chính trong màn kịch bắt đầu cho tuần trăng đẫm máu này.

Hy sinh một bông hoa, cứu sống cả khu rừng.

"Cái này là quà Phương phủ gửi tặng cho tú nữ đứng đầu ngày hôm nay. Ta thay cho tứ muội của ta tặng cho muội."

Nàng ra hiệu cho thị nữ mang một khay bạc ra, bên trên, đựng một tấm áo màu đỏ rực. Lấp lánh và rực rỡ. Chất lượng vải thượng hạng, ngay cả những viên minh châu khảm trên áo cũng là loại chất lượng hiếm thấy. Họa tiết tinh xảo, đặc biệt hơn với hoa văn màu đậm chìm dưới tà áo.

"Muội thích chứ?"

Hiểu Du căn bản không còn nghe thấy lời nói của Trình Ân nữa. Lần đầu nàng nhìn thấy một tấm áo đẹp đẽ đến vậy, và lần đầu nàng thấy nhiều châu ngọc đính đến tinh xảo như vậy. Hài lòng với biểu hiện của Hiểu Du, nàng mỉm cười hết sức dịu dàng.

"Người đâu, giúp tiểu chủ nhân thay đồ."

"Dạ."

Hiểu Du ngơ ngác đứng lên, ngại ngùng trước sự ân cần bất ngờ này.

"Đa tạ tỉ tỉ."

"Không có gì, muội vào trong thay đi, ta ở bên ngoài đợi."

Khi Hiểu Du vào sau tấm rèm, Trình Ân nhấp ngụm trà rồi lặng lẽ lên tiếng.

"Diệu Nhan, muội đi mời hoàng thượng!"

Ánh mắt lúc đó, thật sự lạnh lùng.

Đêm hôm đó, trăng nhuốm màu đỏ.

...

Vũ nghe lời thuật lại của Lang rồi chìm vào trầm ngâm. Đúng như chàng nghĩ, nơi hậu cung, một mình Phương Trình Ân đủ khả năng để đấu lại Lã Mạc Thi. Nhưng sự tàn độc đó thật sự khiến chàng gai lạnh. Dã tâm của phụ nữ còn hơn rắn rét. Những cái chết tức tưởi ở hậu cung đủ để trở thành giai thoại.

Và, quan trọng hơn, Thượng Lãm đã bắt đầu.

Dấy binh vào lúc này sao?

Kế hoạch lật đổ Lã tướng và Tấn vương diễn ra cùng lúc sao?

Vô thức, chàng nghĩ đến sơn trang.

Chiếc hộp gỗ đó sao rồi?

—o.0.o—

Minh Dạ trằn trọc trên giường, nàng cảm thấy khó ngủ. Bất an mỗi lúc một lớn dần, kể từ khi Thụy nói rằng binh đao có thể đến.

Nàng tự hỏi, liệu có phải mọi chuyện bắt đầu từ nàng không? Từ thân phận của nàng không.

Không nghĩ nữa, nàng lấy nhật ký của Tú Lăng ra đọc. Kì thực, thời gian nàng đọc nhật ký của cô gái này rất ít. Nàng biết mình đã sở hữu mọi thứ của cô gái ấy, nên đến riêng tư cuối cùng, nàng giữ lại. Nhưng bây giờ, nếu như không tìm hiểu Trần tú Lăng thật ra là ai, và quá khứ của cô ấy ra sao, thì nàng phải làm gì để đối mặt với tương lai?

Lật giở những trang đầu tiên, nàng nhận thấy Trần Tú Lăng này vô cùng điên cuồng. Không chỉ thế, còn có phần man rợ. Nữ tử này đã được nuôi dạy thế nào, để có thể vô nhân tính đến như thế?

Nhật kí của Tú Lăng không có gì quá nhiều, cũng không có một chữ nhắc đến An Viên hay Thiên Thủy, thậm chí cả hai chữ Sở Điệp cũng không tồn tại. Nhưng có rất nhiều câu chuyện đau lòng. Ví dụ như cái chết của Trần Hữu Tuệ, cha của Trần Tú Lăng.

Nàng đọc rất kĩ nhật kí ngày hôm đó, để cảm nhận cũng để mường tượng. Thế trận đau thương này, không có cách nào trì hoãn được.

Rồi Thượng Lãm cũng sẽ bị tham vọng của mình dìm chết.

Tú Lăng đã viết như thế.

Nàng nghĩ hoài không hiểu, duyên cớ gì Tú Lăng trở thành tú nữ, cũng không biết lý do gì để nàng cùng Trình Ân phục vụ Thượng Lãm. Tú Lăng cất giấu sự thật, càng cất giấu tâm tư. Điều kỳ lạ nữa, tại sao cô gái ấy lại chôn thứ này trong Trúc phủ. Mà chẳng ai biết, chẳng ai hay, cho đến khi Minh Dạ đến và đào lên.

Cái này có được coi là duyên... Hay chỉ đơn giản là một cái bẫy chết người khác.

Thu mình trong chăn, lòng nàng lạnh ngắt. Không biết nên cảm thấy thế nào, câu chuyện của nàng, đâu đâu cũng là bí ẩn. Có nhìn về quá khứ của Tú Lăng, cũng không cảm thấy hình bóng gì của hiện tại.

Ai, ai có thể kể cho nàng nghe mọi chuyện về thân phận thật của nàng?

Ai có thể nói cho nàng biết thứ duyên nợ gì đẩy nàng vào đây?

Tại sao là nàng?

Tại sao là thời đại này?

...

Xích chong đèn, bên cạnh đặt một quyển sách cùng nghiên mực, ngồi như thế rất lâu.

Dầu cạn dần, cô bé định đổ thêm dầu vào, thì ngừng lại. Tiến gần cửa, Xích mở ra, mỉm cười rất nhẹ.

"Tôi đang đợi tỉ."

Người trước mặt gật đầu, hạ tấm mạng che mặt, rồi mỉm cười.

"Đã lâu không gặp rồi."

"Cũng đã ba năm." Xích mời người đó vào, rồi nhanh chóng pha một ấm trà.

"Không cần trà đâu, tôi chỉ tạt ngang thôi. Mọi chuyện trong sơn trang vẫn ổn chứ?"

"Chứa chấp một nữ nhân không rõ lai lịch." Xích thở dài "Nhìn thế nào cũng không rõ lai lịch."

"Vậy sao?" Thiếu nữ mỉm cười, nhấp một ngụm trà rồi đặt xuống "Muội đợi tôi có chuyện gì?"

"Vẫn biết tỉ cứ nửa năm vào ngày này lại đến một lần, nhưng lần này tỉ đến hơi muộn. Tình hình nơi biên cương thế nào?"

"Bất ổn lắm! Thượng Lãm mới lên ngôi, mà bên biên cương liên tiếp ba năm đều xảy ra binh biến. Dân chúng cũng khổ nhiều, nhưng không cách nào báo về cho kinh đô được."

"Là quân đội của ai?" Xích thở dài "Mà thôi, để muội đoán, là của Tấn Vương?"

"Và Lã gia."

Xích trầm ngâm. Vậy là Thụy đoán không sai, quả nhiên Lã gia nhúng tay vào, cũng sắp có nạn binh đao. Vô tình, Thiên Thủy sơn trang cũng nằm trong vòng xoáy loạn lạc.

Lục trong người mình một thẻ bài bằng gỗ, Xích trao cho thiếu nữ trước mặt.

"Chuyện gấp, đại ca đang bị giam lỏng ở Hành cung cùng hoàng thượng và Trúc vương. Tỉ giúp ta đem cái này đến Hồ Quân ở phía Bắc, người ở đó sẽ vì tỉ mà làm mọi chuyện."

Gật đầu, thiếu nữ nhét thẻ bài vào trong người, rồi uống tiếp ngụm trà.

"Vậy, nữ nhân mới xuất hiện là thế nào?"

"Thân xác là của Trần Tú Lăng, nhưng một mực phủ nhận điều đó."

Thiếu nữ ngạc nhiên đến ngây người, miệng hơi mở, và đôi mắt đẹp mở to. Sau đó định thần trở lại rồi mới mỉm cười.

"Cũng là một loại nhân duyên. Thôi, muộn rồi, tôi còn có việc gấp, nhắn với Thụy và mọi người một tuần sau tôi sẽ quay lại."

"Được, tỉ bảo trọng."

"Bảo trọng."

Rồi thiếu nữ mất hút trong màn đêm.

...

Minh Dạ trở mình, cảm giác trong đêm tối có ánh mắt nhìn mình làm sống lưng nàng gai lạnh.

Cầm lấy thanh kiếm trên tay mình, nàng ngồi dậy.

Cảm nhận bước chân di chuyển, cảm nhận sự lay động khẽ khàng, Minh Dạ tuốt kiếm khỏi vỏ. Trong đêm, âm thanh kim loại sắc bén khiến nàng khó chịu.

"Ai?"

"Bị cô phát hiện ra rồi." thiếu nữ nọ bước ra từ bóng tối, tấm mạng che kín gương mặt nàng, chỉ lộ ra con mắt tuyệt đẹp.

"Cô là ai?" Minh Dạ nhíu mày, người con gái này đột nhập vào phòng nàng từ lúc nào?

"Ta là Tam."

"Hử?"

"Còn cô là Tứ."

"Sao cơ?"

"Ta giống như cô, vì xuyên không mà đến đây." Cuối cùng thiếu nữ cũng nói ra. Có điều, chuyện ày nhiều phần chấn động hơn Minh Dạ tưởng. "Trước chúng ta còn có hai người nữa. Nhưng... chắc sẽ không xuất hiện ở đây đâu."

"Vì sao?" Minh Dạ không hiểu, nói đúng hơn, nàng chưa thể tiếp nhận thông tin này.

"Họ đều bị ta giết hết rồi." thiếu nữ tự xưng mình là Tam mân mê tay áo, giọng nói mang vài phần mơ màng cùng dịu dàng. "Còn cô, cô tên gì?"

"Trần Chiêu Nguyệt, ở đây, họ gọi tôi là Minh Dạ hoặc Tú Lăng."

"Ta là Quyên, ở đây, người ta gọi là Diệu Thanh."

Diệu Thanh? Cái tên đánh vào tâm trí của nàng. Không phải đó là tên của tỉ tỉ Diệu Nhan sao? Không phải Diệu Thanh là ái thiếp của Trúc phủ sao? Quan trọng hơn, không phải trong đêm nàng chạy trốn, Sở Diệu Thanh cũng đã chết sao?"

"Cô là Sở Diệu Thanh?"

Gật đầu, con mắt đen láy kia như nhìn sâu vào ý nghĩ của Minh Dạ, Diệu Thanh thở dài, rất nhẹ.

"Sao cô biết ta họ Sở?"

Minh Dạ lắc đầu.

"Ta từng gặp một người tên Sở Diệu Thanh."

"À... cô gái đó hả..." nếu như không phải có tấm mạng, hẳn Minh Dạ đã chết ngất với nụ cười lạnh nhạt của cô gái kia.

Tại sao, ở sơn trang này, những kẻ thần bí cứ lần lượt xuất hiện? Thậm chí, còn có người giống nàng, vì tai nạn mà xuyên không.

"Thôi, ta đi đây, ngày sau gặp lại."

Giữa lúc Minh Dạ còn ngỡ ngàng, Diệu Thanh phất vạt áo, lách qua cửa rồi biến mất vào màn đêm. Lần này, là thật sự biến mất.

...

Thụy nhìn Kim, xiết chặt dây xích trên tay mình, gằn giọng hỏi.

"Đệ nói gì?"

"Ta nói rằng, ta-phải-giết-Nguyệt-tỉ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro