Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

         Thời gian dưới sự chờ mong của Tiêu Xảo mà nhanh chóng trôi qua. Buổi sáng hôm đó, Tiêu Xảo dậy sớm ăn diện một phen. Cô bé muốn đè bẹp con nhóc béo lùn kia bởi sự xinh xắn của mình.
         Học viện âm nhạc nhi đồng
Tiêu Xảo đến gặp giáo viên hướng dẫn, ngọt ngào nói:" Cô, hôm nay em và Cửu Châu muốn đánh đàn. Cô và các bạn nhận xét được không ạ?"
Có so sánh mới có cố gắng, giáo viên hướng dẫn cầu còn không được:" Được"
        Tiêu Xảo nhanh nhẹn đưa một xấp phiếu được trang trí xinh xắn trước mặt cô giáo.
        Giáo viên hướng dẫn:"...."
        Tiêu Xảo dùng tuyệt chiêu cười rạng rỡ của mình:" Dùng phiếu được không cô." Không thoát khỏi sát chiêu ấy, cô giáo liền đồng ý.
         Lần này phải thắng đẹp con nhỏ đó- Tiêu Xảo nhìn chiếc váy bồng bềnh mới mua mà cười sung sướng.
Một tiếng....hai tiếng...ba tiếng sau
Giáo viên hướng dẫn khó xử đứng nhìn Tiêu Xảo đang giận run người ngồi ở đằng kia. Cô không biết nên đến khuyên Tiêu Xảo hay ngồi đây cùng mấy đứa trẻ khác chờ đợi màn solo không biết có diễn ra hay không. Đây là cháu gái bảo bối của nhà họ Tiêu có tiền có thế a.
Vì đợi quá lâu, có vài đứa trẻ không chịu ngồi không một chỗ liền tụ tập bàn tán. Ai bảo chỉ có người lớn thích bàn tán bát quái, lũ trẻ thời nay cũng không kém phần đâu.
" A Cửu giờ này vẫn chưa đến a"
"Chắc sợ Tiểu Xảo nên rút lui rồi"
" Ừ, đúng đấy Tiểu Xảo có kĩ năng lại biết cảm thụ âm nhạc, A Cửu sợ thua nên không dám đến"
" Không đến thì cũng nên báo một tiếng, bọn mình đợi ba tiếng rồi. Tớ còn muốn luyện đàn cơ"
Nghe thấy vậy, đôi mày vì giận dữ nhăn lại có dấu hiệu giãn ra. Chắc con nhỏ đó đang ngồi ở chỗ nào đó khóc một mình rồi.
" Hừ, A Cửu khinh thường mấy cuộc so tài nhàm chán này thì có."
" Đúng. Tớ cũng nghe ba mẹ tớ khen A Cửu giỏi lắm. Còn chê tớ sao lại kém cỏi vậy."
" Bà nội tớ còn bảo chỉ cần tớ được một phần của A Cửu là bà đã vui lòng rồi."
Nghe đến đây, Tiêu Xảo giận đến đỏ bừng mặt. Bé cũng vì nghe thấy rất nhiều lời khen như vậy mới muốn so tài cùng Cửu Châu. Ngày xưa bé luôn là "con người ta" trong miệng người lớn. Từ đâu xuất hiện một Phó Cửu Châu cướp đi vị trí của bé. Khinh thường sao? Phó Cửu Châu ngươi đợi đấy cho ta.
Giáo viên hướng dẫn nhìn thấy oán khí không ngừng bay ra từ Tiêu Xảo. Cô nuốt nước bọt. Đang không biết nên làm thế nào thì Tiêu Xảo bỗng đứng dậy nói:" Cô ơi, chắc hôm nay Cửu Châu không đến rồi. Để mai được không ạ?"
Chỉ chờ có thế, giáo viên hướng dẫn mừng đến phát khóc đồng ý liên tục. Phòng tập nhanh chóng chỉ còn mình Tiêu Xảo. Bé nhìn chằm chằm vào cây đàn trắng giữa phòng, phụng phịu chạy nhanh ra bãi đỗ xe tìm xe nhà mình rồi trốn lên xe khóc. Tài xế hãi hùng không biết nên thế nào.
" Tiểu thư, ai bắt nạt người sao?" Câu hỏi ấy quá gượng ép đến tài xế còn không trông chờ có câu trả lời. Từ xưa đến nay chỉ có tiểu thư bắt nạt người khác nào có chuyện bị ăn thiệt rồi khóc lóc thế này.
" Cháu muốn về nhà huhu"
" Được a"
Bên Phó gia
" Dì Hoa, A Cửu chưa dậy sao?" Mẹ Phó thắc mắc.
"Vẫn chưa thưa phu nhân" Dì Hoa băn khoăn nói:" Tối qua tiểu thư thức muộn lắm"
" Lạ thật. Để ta lên xem" Mẹ Phó định lên lầu thì Phó Cửu Lãng liền ngăn lại.
" Sao vậy A Lãng?" Mẹ Phó thắc mắc.
A Lãng ưu nhã lau miệng rồi mới thong thả trả lời:" Để em ấy ngủ thêm ạ. Tối qua em ấy có qua hỏi con về em gái Tiêu Xảo. Chắc mất cả đêm suy nghĩ nên thiếu ngủ."
" Sao lại liên quan đến Tiểu Xảo rồi." Từ bao giờ A Cửu lại quan hệ tốt với Tiểu Xảo bên Tiêu gia vậy? Hai đứa còn chưa gặp nhau mà.
A Lãng cười nói:" A Cửu bảo Tiêu Xảo gửi lời thách đấu."
Mẹ Phó bật cười:" Hai đứa dở hơi gặp nhau. Đúng là trẻ con, lòng hiếu thắng không cản được."
Mọi người nghe vậy đều cười.
Thật ra Tiêu Xảo nghĩ oan cho Cửu Châu rồi. Cửu Châu không đến thi đấu vì một lý do rất đơn giản: ngủ quên. Đây là lần đầu tiên trong đời bé Cửu Châu được nhận lời thách đấu. Tuy đối thủ rất xấu tính cùng kiêu ngạo nhưng A Cửu vẫn thấy hưng phấn tò mò cùng lo lắng. Bé vẫn nhớ ông nội dặn không phép được chủ quan khinh địch, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Nghĩ vậy, tối đến bé liền chạy sang phòng anh hai siêu siêu giỏi của mình để hỏi thông tin về đối thủ. Nghe anh hai kể ra thành tích của Tiêu Xảo, bé liền lo lắng. Hèn chi người ta kiêu ngạo đến vậy.
         Ủ rũ bước về phòng, bé liền chạy sang phòng đàn luyện tập mấy bài tủ của mình. Thấy khá ổn rồi, bé mới chịu đi ngủ. Nhưng do quá hưng phấn mong chờ mà cả đêm Cửu Châu đều thao thức không ngủ được. Kết quả là bé dậy muộn. Đến lúc Cửu Châu tới học viện âm nhạc nhi đồng thì Tiêu Xảo đã khóc lóc về nhà rồi. Cửu Châu cũng muốn khóc a. Buổi thách đấu đầu tiên trong đời bé thế là đi tong.
         " Cửu Châu à, sao giờ mới đến vậy. Tiêu Xảo đợi mãi không thấy cậu liền về nhà rồi." Cửu Châu nhìn bạn cùng lớp hỏi:" Cậu ấy có nói gì không?"
         Cô bé kia nhớ lại rồi nói:" Thấy bảo đợi cậu vào ngày mai đấy" 
       

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro