4. Học Trưởng Giận Dỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sunoo cảm thấy mình sắp không xong đến nơi rồi. Cái bàn ăn bỗng nhiên gãy làm đôi, thức ăn được một anh trai ngoại quốc dùng tốc độ ánh sáng bắt được. Chưa kể đến sự việc nam thần Sunghoon của nhà nhà bỗng dưng tức giận mắng mình. Sunoo rất muốn khóc. Cậu đinh ninh rằng chắc chắn Sunghoon đang tức giận chuyện cậu chuyển lời muốn đấm hắn. Nhưng mà cậu đâu biết cái kẻ ngốc này là đang ghen tuông.

" Bé con xấu xa! Bé con không đáng yêu chút nào"

Sau đó, anh đứng lên. Khuôn mặt không cảm xúc rời đi, đám bạn ở sau lưng cũng đuổi theo. Jake tiện tay đưa lại suất cơm cho Sunoo kèm lời nhắn.

"Lần sau đừng ăn tỏi nữa, hôi chết đi được"

Sau đó, cả đám Sunghoon rời đi. Sự việc xảy ra chưa đến mười phút, cả nhà ăn bắt đầu muốn tìm hiểu xem Sunoo là người nào mà có thể triệu hồi được cả Sunghoon, nhà ăn bắt đầu nhốn nháo cả lên. Jihye không biết từ đâu xuất hiện, hai mắt cô đỏ rực nắm lấy vai của Sunoo lắc lắc.

" Cậu nói xem, vì sao Sunghoon lại đến tìm cậu? Câu mau giải thích cho tớ đi? Này! Cậu sao lại còn ngồi im như pho tượng vậy?"

Sunoo liên tục lắc đầu, vô tội nói.

" Không biết! Tớ không biết thật mà. Anh ấy mắng tớ, tớ còn không hiểu mình làm sai ở đâu"

Sunoo xui xẻo bị các nữ sinh bức cung. Còn ở phía bên này, Sunghoon sau khi ra khỏi nhà ăn liền hậm hực đi đến khu ở dành cho giáo viên. Sooha lo lắng hỏi Jay

" Cậu ấy đến đây làm gì?"

Jay bình thản đáp.

" Tìm hiệu trưởng tính sổ?"

" Tại sao?"

" Tôi không biết, trong đầu của cậu ta nghĩ vậy!"

Hiệu trưởng đầu hói tay ôm con mèo đen, áo sơ mi vì cái bụng phệ mà căng cứng như sắp bung nút ra. Hôm nay ngài ấy chuẩn bị ăn trưa, món ăn dĩ nhiên là thịt bò tái. Dẫu sao ngài ấy cũng đã sống chung với loài người quá lâu, xem ra là đã bị thuần hóa rồi.
Ngài hiệu trưởng cắt miếng thịt chuẩn bị cho vào miệng thì cánh cửa của mình đã bị đạp gãy làm đôi, sau đó một bóng đen lao vút tới. Ánh mắt cũng dữ tợn không kém.

"Cái gì vậy? Cứu tôi với?"

Hiệu trưởng hoảng sợ ôm đau, nhưng một lúc sau chưa thấy động tĩnh gì. Chỉ thấy Sunghoon mặt không cảm xúc với đôi mắt đỏ nhìn ông ta. Xem ra là tức giận lắm.

" S-Sunghoon...sao em lại đến đây?"

Vị hiệu trưởng run sợ hỏi. Sunghoon đáp.

" Tại sao bé con lại được ở chung với người khác?"

Hiệu trưởng khó hiểu nhìn Sunghoon, cái tên dòng dõi đứng đầu giới ma ca rồng này mạnh quá. Chỉ mới tức giận thôi đã làm ông sợ đến đổ mồ hôi rồi.

" Bé con? Bé con nào ?"

Thầy hiệu trưởng ngơ ngác nói. Sunghoon lại đáp.

" Bé con phải ở chung với em, không được ở với ai khác."

Sau đó, anh lại hiên ngang rời đi. Tâm trạng cũng có vẻ tốt hơn nhiều. Thầy hiểu trưởng nhìn đám học sinh ở phía sau còn chưa rời đi, liền nhanh chóng hỏi.

" Có chuyện gì với Sunghoon vậy các em? Ông trời con đó mấy năm nay chưa từng làm loạn, sao bây giờ lại nói nhiều mà còn nói những lời khó hiểu như vậy?"

Sooha tốt bụng kể lại chuyện Sunoo của lớp người thường đến tỏ tình với Sunghoon
Máu của nhóc con kia khiến Sunghoon động tâm rồi, và hiện tại anh đang tức giận vì kí túc xá của người thường để bé con của anh ở chung với nam nhân khác. Sau đó, Jake còn tốt bụng nói một câu.

" Sunghoon đến để thông báo với ngài rằng cậu ấy sẽ mang cậu nhóc kia về kí túc xá của mình ở chung. Ngài phải lo liệu chuyện này"

Nói rồi đám bạn học rời đi, để thầy hiệu trưởng tức đến giậm chân mắng.

" Ông trời con đó lại làm sao thế này ? Ngang nhiên bắt người thường sống chung với mình là có ý gì? Nhưng cậu ta đã muốn thì phải làm cho bằng được. Nếu cậu ta không vừa ý, chắc hiệp hội chó săn của nhà cậu ta đến tìm mình mất"

Cuối cùng thầy hiệu trưởng vội vã nhấn nút cuộc gọi cho văn phòng.

" Mau! Mau làm một cái vòng tín hiệu. Nhưng lần này không phải là màu xanh, là mà vòng tín hiệu tím. Vòng đặc quyền cao cấp. Mau lên! Mau lên"

Thầy hiệu trưởng phát lệnh làm vòng tím, tức là có việc nguy hiểm xảy ra. Cả văn phòng hốt hoảng không ai dám chậm trễ.

_________________________________

Sunoo khó khăn lắm mới về được đến kí túc xá. Lúc cậu ở ngoài khu trường học bị các nữ sinh kia bám riết không buông. Cậu thở ra một hơi, tủi thân muốn về phòng nằm ngủ. Nhưng Sunoo vừa mở cửa đã bị cảnh tưởng trước mắt dọa sợ.

" Ôi mẹ ơi...sao...sao học trưởng lại ở đây ?"

Sunghoon từ đâu xuất hiện, còn hiên ngang nằm trên giường của cậu. Bên cạnh đầu giường còn có bạn chung phòng đang hoảng sợ run rẩy như sắp khóc đến nơi.
Ánh mắt bạn chung phòng ra ngập nước như muốn cầu cứu Sunoo,mà Sunoo cũng hoảng sợ không kém. Cậu ấp úng hỏi thăm Sunghoon. Nhưng Sunghoon vừa thấy cậu thì lập tức bĩu môi ra vẻ hờn dỗi, còn đắp chăn trùm kín đầu. Sau một lúc thì lại hé mở cái chăn để lộ ra khuôn mặt, anh nhìn Sunoo chằm chằm nói.

" Bé con xấu xa, bé con đáng ghét, bé con lăng nhăng."

Sau đó...ai đó lại trùm chăn kín đầu! Sunoo đứng như trời trồng ở trước cánh cửa, ánh mắt cậu vẫn không khỏi ngạc nhiên khi học trưởng của mọi người đang nằm cuộn tròn chăn thành một cục trên giường của cậu chỉ để lộ mỗi đầu, giọng nói nhàn nhạt không cảm xúc. Nhưng từng câu nói chắc chắn là đang giận dỗi rồi. Tội nghiệp nhất là cậu bạn chung phòng, vừa thấy Sunoo thì vội nhào đến đau khổ kêu khóc thì thầm vào tai cậu.

" Sunoo, cứu tớ đi!"

Sunoo cũng lúng túng đáp.

" Tớ...tớ không biết làm gì cả"

Bạn học kia xem chừng đã bị dọa sợ, đau lòng than khóc kể lể.

" Bỗng dưng Sunghoon xông vào kí túc xá của chúng ta, sau đó cứ nhìn tớ chằm chằm như thể ăn tươi nuốt sống vậy. Tớ ngồi vào bàn làm bài tập anh ấy cũng sẽ nói là không được chạm vào đồ của cậu, tớ muốn lên giường anh ấy liền ném tớ từ tầng hai xuống. Còn nói cái gì mà không được có giang tình với bé con...sau đó anh ấy bắt tớ đứng ở đây, còn bản thân thì lên giường cậu nằm"

Sunoo cũng rất muốn khóc, cậu rõ ràng không gây thù chuốc oán gì với vị học trưởng này, hà cớ gì cậu phải bị anh ấy nhắm trúng chứ.

" Này!"

Trong khi Sunoo và bạn cùng phòng còn đang nắm tay nhau hoang mang không biết nên làm gì thì nhóm Jake đã xuất hiện, bốn người mang thần thái cùng uy lực xuất hiện sau lưng hai người bọn họ. Áp lực thật nặng nè. Jay bỗng dưng thấy cậu bạn bên cạnh Sunoo đáng thương, trong suy nghĩ của cậu nhóc này xem chừng đã rất hoảng loạn rồi. Hai hàng nước mắt lăn dài trên má, Jay kéo cậu bạn kia ra ngoài, còn rất tốt bụng nói.

" Bình tĩnh đi, dù sao Sunghoon cũng là kẻ mạnh nhất, cậu bị dọa sợ cũng không sao. Mạch suy nghĩ của cậu rối loạn quá, tôi đọc mà choáng hết cả đầu. Đừng có tự niệm kinh thánh trong đâu nữa, để ông đây mua cho cậu cây kem"

Bạn học kia và Jay đã rời đi, chỉ còn lại Sunoo cùng ba người Sooha, Jake và Heeseung. Sooha nhìn vào, thấy Sunghoon muốn biến thành kén liền thở dài một tiếng nói.

" Xem ra là giận rồi!"

Sau đó, ba con ma cà rồng nào đó nhìn Hoa Sunoo như thể.

" Dám làm Sunghoon giận à?"

Sunoo muốn chạy trốn! Heeseung ngoắc ngón tay, tỏ ý muốn sunooy mau tiến tới. Cậu ngoan ngoãn đến gần, Heeseung nói.

" Tình hình này chỉ có cậu mới có thể dỗ dành Phong được thôi"

Sunoo hoang mang suy nghĩ.

" Vì...vì sao là mình kia chứ ?"

Nhưng mà ba kẻ kia không quan tâm cậu là ai. Chỉ quan tâm 'đại công tử' của bọn họ phải được vui vẻ. Heeseung nói nhỏ vào lỗ tai Sunoo vài câu. Sau đó hối thúc cậu mau đến chỗ Sunghoon đi. Tất nhiên, con cáo nhỏ nhát gan như Sunoo không dám phản kháng rồi. Cậu chỉ có thể bấu vào ống quần một chút, sau đó chậm chạp tiến đến gần Sunghoon đang muốn làm con kén kia.

" Học...trưởng!"

" Hứ!"

Vị học trưởng nào đó giận dỗi hừ mạnh một tiếng. Sunghoon sợ đến muốn khóc nhè rồi.

"Học trưởng, anh hiểu lầm rồi!"

" Không muốn nghe, bé con xấu xa"

Anh trùm chăn lại qua đầu, nhưng từ trong chăn phát ra tiếng lẩm bẩm oán trách.

"Nói thích mình vậy mà đi ngủ chung với kẻ khác, bé con xem mình là món đồ chơi...bé con không đáng yêu chút nào"

Sunoo quay đầu nhìn ba kẻ kia cầu cứu. Nhưng ba kẻ kia lại trừng cậu, dùng động tác một ngón tay cắt ngang qua cổ. Ngụ ý nếu không dỗ được Sunghoon thì cậu cũng chết với bọn họ. Hết cách, Sunoo đành phải run rẩy đặt tay lên lưng Sunghoon, nhỏ giọng hết mức để dỗ dành.

" Nào! Học trưởng, Sunoo không có xấu xa. Đó chỉ là bạn cùng phòng của em, bọn em ngủ riêng. Không ai liên quan đến ai cả"

Sunghoon mở chăn ra khỏi đầu, ánh mắt nghi ngờ hỏi.

" Bé con lại nói dối anh?"

Khuôn mặt của hắn vẫn không có bất kì cảm xúc gì, tình hình hiện tại chỉ có thể làm theo lời Heeseung nói. Cậu kéo cái chăn từ giường tầng hai xuống, là chăn của bạn học kia. Sau đó đưa lên mũi Sunghoon cho hắn ngửi. Hắn ngửi một hồi lập tức le lưỡi nói.

" Lũ người hôi hám"

Sunoo gãi đầu, ấp úng nói.

" Anh nhìn xem, ở đây không có mùi của Sunoo. Chỉ có chỗ anh nằm mới có mùi của em"

Sunghoon chớp mắt một cái, sau đó nhìn cậu chằm chằm như chờ câu nói tiếp theo. Sunoo đỏ mặt, lí nhí nói.

" Tức là cũng chỉ có mình học trưởng là người đầu tiên được nằm trên giường của em. Anh là người duy nhất"

Câu cuối cùng rõ ràng là muốn nhấn mạnh cho Sunghoon nghe, cuối cùng hắn cũng bò ra khỏi chăn. Vỗ đầu cậu nói.

" Bé con ngoan ngoan, bé con là người tốt"

Ba kẻ ở phía sau xoa cằm, nhìn khuôn mặt không một chút biểu cảm của Sunghoon ,liền lắc đầu cảm thán.

" Chậc! Nhìn xem cậu ta có khác gì một đứa trẻ dễ dụ không. Rõ ràng là bị bệnh ngơ ngác vậy mà cái đám loài người kia cứ nói cậu ta là nam thần lạnh lùng. Toàn giả dối hết"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro