5. Park Sunghoon Muốn Xem Bé Con Thay Đồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại, trong lòng của Sunoo đang liên tục gào khóc. Học trưởng cư nhiên nằm trên giường cậu, sau đó lại cư nhiên trách mắng cậu là kẻ lăng nhăng. Chưa hết, sau vài ba câu dỗ dành thì đau lại vào đấy. Cuối cùng vị học trưởng này muốn gì ở cậu. Sunoo đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của Sunghoon,sau đó quay đầu sang nhìn ba người đang đứng ở cửa, ánh mắt cầu cứu.
Nhưng ba kẻ đó lại nhìn chằm chằm vào cậu, không hề có ý ra tay giúp đỡ.

"Bé con!"

Sunghoon không vui, bé con đang ở trước mặt anh mà lại không nhìn đến anh. Ánh mắt chỉ nhìn ba con ma cà rồng ngoài cửa.

Park Sunghoon không vui.

Park Sunghoon cảm thấy tủi thân.

Park Sunghoon cảm thấy bị bỏ rơi.

Park Sunghoon muốn làm thịt ba kẻ ngoài kia.

Ý niệm của Sunghoon rất rõ, anh chắc chắn là không vui rồi. Sunoo quay đầu lại nhìn, vừa thấy khuôn mặt dữ tợn của anh lập tức sợ hãi kêu lên một tiếng rồi ngã người ra sau... Sunghoon bỗng nhiên thu lại vẻ không vui, khuôn mặt không cảm xúc, ánh mắt ngơ ngơ ngác ngác nhìn cậu. Sunoo nhìn anh, sợ hãi đến muốn khóc. Anh lại chẳng màn đến việc đó, anh dùng hai ngón tay nắm lấy óng tay áo của Sunoo gọi.

" Bé con! Nhìn anh..."

Sunoo dám cãi lệnh sao? Cậu nhìn anh, Sunghoon lại vô thức đưa tay lên trước mặt cậu. Mái tóc dài che đi đôi mắt bị bàn tay lạnh lẽo của anh vén lên. Đôi mắt to tròn ngập nước, ánh lên vẻ vô tội nhìn anh.

"Bé con đáng yêu!"

Sau khi vén mái tóc che đi cả mắt của Sunoo ,cái khuôn mặt liệt của ai kia không kìm lòng được mà co rút một chút. Đồng tử giãn ra, xem chừng rất vui vẻ. Nhưng mà, Sunoo hiện tại đang bị khiếp sợ. Ánh mắt ngập nước đỏ bừng nhìn anh như thể con thỏ nhỏ nhìn thấy con sói. Sunghoon chớp mắt nhìn cậu.

" Bé con khóc? Ai ăn hiếp bé con ?"

Đám bạn ở bên ngoài cảm thán.

" Chà! Xem ra là hôm nay Sunghoon nói trên hai mươi câu. Quá xuất sắc!"

Nhưng mà bọn họ vừa khen anh chưa được bao câu thì Sunghoon đã trừng mắt về phía bọn họ hỏi.

" Là ba cậu ăn hiếp anh ấy"

Heeseung, Jake và Jay đồng loạt le lưỡi đáp.

"Cậu nghĩ chúng tôi muốn bị cậu bẻ đầu chôn xuống đất sao?"

Sunghoon nhìn Sunoo, ngơ ngác hỏi.

" Ai ăn hiếp bé con?"

Làm gì có ai ăn hiếp cậu. Chẳng qua là sự xuất hiện của học trưởng, việc mình bị đưa vào tầm nhắm của bọn họ khiến cậu có chút hoang mang đế sợ. Bản tính nhút nhát của Sunoo khiến cậu động chút chuyện không giải quyết là muốn khóc. Bây giờ bị Sunghoon hỏi vậy, cậu liền xua tay đáp.

" Không có! Không có ai làm em khóc cả."

" Vậy tại sao bé con khóc?"

Sunoo thở dài, rụt rè hỏi.

" Học trưởng, anh có thể gọi tên của em không ? Em không còn nhỏ nữa, đừng gọi bé con nữa..."

Sunghoon ngơ ngác, đưa bàn tay lên đếm số một, hai, ba. Sau đó đáp.

" Kim Sunoo? Tên đẹp nhưng không đáng yêu, bé con đáng yêu hơn"

" Sao...sao anh biết tên em?"

Sunoo của chúng ta chưa từng nói cho ai kia biết tên thật của mình, vậy tại sao hắn lại có thể đọc chính xác tên của cậu. Rất nhanh, Sunghoon chỉ vào bảng tên cậu đeo trên áo.

"Bé con ngốc!"

Sunoo triệt để câm nín. Sunghoon vẫn chưa buông tha cậu, anh cúi mặt sát xuống Sunoo một chút. Bắt đầu hỏi thăm.

"Bé con! Tan học thì phải thay đồ."

"A! Em quên mất"

Sunoo từ lúc nãy cho đến giờ bị Sunghoon dọa sợ cho nên vẫn còn chưa thay đồ. Cậu nhìn anh, anh lại chớp chớp con mắt nhìn cậu. Dáng vẻ xem chừng rất là mong chờ.
Có cảm giác như Sunghoon là một chú chó đang vẫy vẫy đuôi nhìn Sunoo vậy.

"Bé con! Thay đồ đi..."

Sunoo ỏ mặt, nhỏ giọng đáp.

" Anh có thể ra ngoài không ? Em cần phải thay đồ"

Sunghoon rũ mắt đáp.

" Tại sao?"

" Anh...anh ở đây, em ngại em không thay đồ được"

Sunghoon ấm ức, mặt liệt đáp.

" Bé con có thể thay đồ trước mặt anh, chẳng phải bé con thích anh sao? Thích anh thì có thể thay đồ trước mặt anh"

Ba người bạn đồng loạt vỗ trán, thầm mắng.

" Cái tên này! Ngốc ơi là ngốc!"

Sunoo lúng túng, cậu thích anh khi nào? Cậu làm gì thích anh? Cậu há miệng, định phản kháng thì Sooha đã vội che miệng cậu lại. Heeseung và Jake đồng loạt vác Sunghoon lên. Sau đó giả vờ nói.

"À ờ Sunghoon à! Chiều nay cha mẹ cậu đến thăm cậu. Chúng ta mau về kí túc xá thôi, hôm nay gặp Sunoo thế này được rồi. Ngày mai gặp tiếp có được không?"

Sooha lại đổ mồ hôi lạnh nói với Sunoo.

" Cậu định nói cái gì tôi biết hết, nhưng khoan hãy nói kẻo chúng ta không còn ai sống sót đâu. Tên ngốc đó mà giận lên thì đến cả hiệu trưởng cậu ta cũng dám chôn xuống đất đấy. Có nhớ chưa?"

Sunoo mông lung không hiểu chuyện gì xảy ra thì ba người kia đã cưỡng ép mang Sunghoon bỏ chạy. Căn phòng lại trở về yên tĩnh như cũ, không còn học trưởng, không còn bạn học... Thật im ắng. Sự việc xảy ra hôm nay cứ ngỡ như là mơ, Sunoo không hiểu tại sao mình bị cuống vào vòng rắc rối này. Cậu lặng lẽ thở dài đứng lên cởi áo khoác, sau đó lại cởi áo đồng phục. Phần cơ thể ở trên lộ ra ngoài, cơ thể gầy gò ốm yếu xuất hiện.

Cạch!

Tiếng cửa sổ mở ra, Sunghoon đang đưa một chân trèo qua cửa sổ. Nhỏ giọng gọi.

" Bé con ơi...."

" Oái! Học trưởng... Anh làm thế nào trèo cửa sổ được vậy?"

Cậu nhớ không lầm, kí túc xá cậu ở nằm ở tầng ba?

"Bé con ơi...thay đồ đi, anh muốn nhìn"

Sunghoon vẻ mặt vô tội nhìn Sunoo ,mà ở phía sân trường của kí túc xá, đám bạn của Sunghoon lại hét lên.

" Ôi trời ơi, mới không cảnh giác một chút mà cậu ta lại xổng đi rồi..."

Nhìn Sunghoon đang trèo qua cửa sổ, Sunoo sợ anh sẽ trượt tay ngã từ trên cao xuống cho nên tức tốc chạy đến. Dùng hai bàn tay kéo con người to lớn kia vào trong, Sunghoon lại một lần nữa đột nhập vào phòng của Sunoo thành công.

"Học trưởng, anh không đến lớp nữa sao?"

Sunghoon lắc đầu, thành thật ngoan ngoãn đáp.

"Không muốn đến lớp nữa!"

Sunoo sợ hãi thắc mắc hỏi.

"Tại sao vậy?"

Sunghoon khuôn mặt ngẩn ngơ chỉ vào cậu đáp.

"Ở đó không có bé con"

Sunghoon quả thật là muốn bám Sunoo đến điên rồi. Chỉ vì một lá thư tình mà giờ đây đã mặc định cậu là người trong lòng của anh. Tính cách vừa có chút ngang ngược vừa có chút bá đạo này khiến Sunoo không biết nên làm thế nào. Sunghoon lạnh lùng, trầm tĩnh lại ít nói. Một con người như vậy lại vô tình nhìn trúng cậu, điều này xem như cũng quá vô lí rồi đi? Nhưng mà sự thật mà Sunoo không hay biết là con người đang ngồi trên giường cậu thật ra chỉ là một kẻ ngơ ngác, cách nói chuyện cũng không ngu ngơ không kém. Đã muốn cái gì thì như trẻ con, nhất quyết phải có cho bằng được. Nhưng thật ra anh bị vậy cũng đều có nguyên do của nó.

Kim Sunoo nhìn Park Sunghoon.

Park Sunghoon nhìn Kim Sunoo.

Bốn con mắt giao nhau, một khuôn mặt ngại ngùng e dè. Một kẻ ngu ngơ không hiểu sự đời.

"Bé con!"

" Vâng...em đây ạ"

Sunghoon gọi một tiếng, Sunoo thuận tiện đáp một tiếng. Xem ra Sunghoon đã có suy nghĩ gì trong đầu.

"Bé con! Thay đồ. Không mặc áo loài người sẽ bị ốm"

Sunghoon chỉ vào cơ thể gầy trơ xương của Sunoo ánh mắt nhìn chằm chằm đến hai đầu vú nhỏ hồng của cậu. Cảm giác như thế vừa tìm được kỷ nguyên mới. Sunoo đỏ mặt, lí nhí nói.

"Học trưởng thể nhắm mắt lại không ? Em muốn thay quần"

" Không được!"

" Tại sao vậy ạ?"

"Nhìn hết tất cả của bé con"

Trọng điểm của tên thiếu gia nào đó chính là trên người của Sunoo có cái gì, anh đây đều phải nhìn hết. Sunoo quyết tâm, kì nghỉ hè này sau khi về nhà phải đi chùa cúng giải hạn. Vị học trưởng này có chút ngang tàn khiến cậu sợ chết mất. Nhưng Sunoo là một con người yếu đuối, cậu dĩ nhiên sẽ không mắng ai đặt biệt là người có uy lực như vị họ Park đây. Cậu xoa xoa tay, buồn bã đáp.

"Làm gì có ai thay đồ trước mặt người khác bao giờ. Cả anh cũng đâu muốn thay đồ trước mặt người khác!"

Tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng anh vốn dĩ là ma cà rồng mà. Những âm thanh này tất nhiên anh đều nghe được, Sunghoon khá hài lòng, giọng nói nhẹ nhàng đáp.

"Bé con muốn thay đồ cùng anh sao? Được..."

Sau đó anh đứng lên, đầu tiên là cởi áo khoác đen. Sau đó bắt đầu cởi từng nút áo sơ mi trắng.

"Đừng! Đừng! Anh làm cái gì vậy?"

Sunoo hốt hoảng muốn ngăn cản người kia lại, hai tay giữ chặt lấy cúc áo tiếp theo mà anh muốn gỡ ra.

" Bé con?"

Sunghoon khó hiểu nhìn Sunoo, rõ ràng là cậu muốn anh thay đồ cùng cậu mà. Tại sao bây giờ đến áo cũng không cho cởi kia chứ? Sunghoon ủ rũ, Sunoo luống cuống. Cũng may đám bạn Jake xuất hiện,nhìn thấy cậu ở một bên khuyên ngăn anh đừng cởi áo. Bọn họ đành thở dài đi vào, kéo Sunghoon ra.

" Sunghoon ,đừng làm loạn nữa có được không ? Chúng ta về khu trường học thôi. Chiều này còn có tiết mà?"

Sooha tốt bụng khuyên ngăn, nhưng Sunghoon lại ủ rũ đáp.

" Muốn thấy bé con thay đồ"

Điệu bộ tủi thân này hệt như chú chó nhỏ, đám Sooha không biết phải làm sao.

Jake đành nói.

" Được rồi! Chúng ta quay về lớp học đi. Sau này tớ mang cậu ta lột sạch đồ ném lên giường cho cậu. Như vậy được chưa?"

Sunghoon không vui, màu mắt chuyển sang đỏ hung dữ nhìn Jake

"Cậu dám nhìn cơ thể của bé con"

Jake oan ức! Jake quá tủi thân...

Heeseung hết cách, đành nói nhỏ vào tai Sunoo vài câu. Cậu thấy thế sự bây giờ không ổn, đành lắp bắp nghe lời Heeseung nói.

"Hay là học trưởng đi học đi, em đợi anh tan học rồi lại đến có được không?"

" Lúc đó phải thay đồ..."

" Dạ..."

Sunoo đành phải gật đầu đồng ý thỏa thuận. Heeseung vỗ vai cậu nói nhỏ trấn an.

"Tôi sẽ nghĩ cách khiến cậu ta không làm phiền cậu nữa."

Sunoo đau khổ gật đầu. Sunghoon ngoan ngoãn rời đi, trước khi đi còn không quên dặn.

" Bé con ngoan đợi anh về, không được cho ai trèo lên giường cả?"

Sunoo dở khóc dở cười gật đầu đành đồng ý. Cậu vẫy tay chào tạm biệt bốn người kia, nhưng Sunghoon đi chưa được vài bước đã quay lại nắm lấy tay cậu. Khuôn mặt vẫn không cảm xúc nói.

" Bé con! Về phòng của anh ở đi"

" Hả!?"

Sunoo sốc tâm lí, cậu còn chưa kịp hoàn hồn thì đám Jake đã lôi cổ áo Sunghoon đi xềnh xệch, còn không quên mắng anh.

"Thiếu gia, cậu đừng làm loạn nữa có được không. Vừa nãy thì đột nhập vào phòng người ta, bây giờ còn muốn bắt người ta đi"

Sunghoon bị túm đi, đưa tay vẫy vẫy với Sunoo.

" Bé con!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro