6. Gặp Mặt Phụ Huynh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sunoo được một bữa tan học sớm, nhưng tinh thần hiện tại bị dọa sợ đến mệt muốn khóc rồi. Bạn cùng phòng ôm một bao kem lớn đi về phòng, nhìn thấy tình cảnh ỉu xìu của cậu thì thương cảm. Dù sao bọn họ cũng đều bị Sunghoon dọa sợ đành ngậm ngùi ăn kem. Sau đó để bồi dưỡng lại tâm lí bị sốc nặng, Sunoo quyết định lười biết một hôm. Cài xong giờ báo thức để ăn tối, cậu trùm mền đi ngủ một giấc. Bạn cùng phòng cũng vậy, cả hai người đều muốn ngủ để quên sự sợ hãi này. Park Sunghoon thì hay rồi, anh bị bạn bè cưỡng ép mang về lớp học. Trạng thái trở lại như cũ, ngơ ngơ ngác ngác ai hỏi gì cũng gọi bé con. Đại loại như Jake hỏi.

" Sunghoon, tớ quên mang theo bút rồi, cho tớ mượn một cây đi"

Sunghoon ngơ ngơ ngác ngác ánh mắt thất thần đáp.

" Bé con!"

Jake tự quyết định luôn.

" Cậu trả lời đồng ý đúng không ? Vậy tớ mượn đây, cảm ơn"

Sau đó Jake tùy tiện lục lọi đồ của Sunghoon lấy đi một cây bút, tiện thể cầm luôn một viên " tinh anh" dùng để khống chế năng lực trong cơ thể. Suốt một buổi học, Sunghoon ngẩn người nhìn ra cửa sổ. Cảm giác buồn chán đến lạ, anh thở dài u uất nghĩ.

" Bé con!?"

Giáo viên chủ nhiệm vừa thấy Sunghoon thở dài, trong lòng lo sợ.

" Không đùa chứ? Sunghoon thở dài? Có chuyện gì khiến cậu ấy phiền lòng vậy"

Bạn học cũng hít một hơi lạnh, Sunghoon được mệnh danh là khúc gỗ biết cử động hôm nay thở dài? Là ai có năng lực làm chuyện đó với anh. Nhưng đám bạn thân của Sunghoon biết rõ, đồng lòng mắng thầm.

"Hừ! Tương tư thành bệnh!"

Chật vật cũng hết được buổi học, bây giờ là bốn giờ chiều. Sunghoon tự ý đứng lên, chuẩn bị đi tìm bé con. Lúc anh vừa đi khỏi cửa lớp đã có hai người mặc quân phục màu đen, xem ra là binh lính của giới ma cà rồng. Bọn họ đứng cửa lớp, vừa thấy Sunghoon thì liền cung kính chào.

"Thiếu gia, lâu ngày không gặp"

Sunghoon nhìn nhìn đám người, sau đó ngẩn người. Đám người mặc âu phục vẫn nói tiếp.

"Thiếu gia, thiếu tướng và phu nhân đang đợi ngài ở phòng chờ. Mong thiếu gia đến gặp hai người bọn họ ạ"

Đôi mắt của những binh lính này đều màu đỏ, xem ra là chỉ là cấp thấp. Nhưng dù sao người cũng đến rồi, Sunghoon đành bĩu môi đi theo bọn họ... Đám học sinh quý tộc vừa thấy uy nghiêm của quân đội liền không kìm lòng được mà cảm thán một câu. Đám bạn Jay cũng được mời đến, dù sao cũng là bạn bè chơi cùng từ nhỏ đến lớn. Hai vị phụ huynh kia cũng muốn hỏi thăm bọn họ.
Park Sunghoon đến phòng chờ, cánh cửa gỗ cao to rộng lớn đập vào trước mắt. Một dãy binh lính cao cấp xếp thẳng hàng, vừa thấy anh liền cúi đầu chào.

"Lâu rồi không gặp, thiếu gia"

"Ừm!"

Sunghoon ậm ừ một câu, ngơ ngác đẩy cửa đi vào. Đám binh lính cao cấp vừa thấy anh đã vào trong lập tức cắn khăn tay nói chuyện với nhau.

"Ai da, nhìn bộ dạng ngơ ngác của thiếu gia vẫn đáng yêu như ngày nào"

Một binh lính khác lại dùng khăn lau nước mắt tỏ vẻ đau lòng nói.

"Mới ngày nào còn bế thiếu gia trên tay, vậy mà đã xa nhau bốn năm. Thiếu gia đã lớn chừng này rồi, không biết có tên nhóc nào dám làm hại thiếu gia không. Ông đây nhất định làm thịt nó"

"Hôm nay thiếu gia có vẻ không vui"

" Thiếu gia bị liệt cơ mặt mà anh vẫn nhận ra sao?"

"Ai da, nuôi từ nhỏ thành quen rồi"

Một đám ma cà rồng ở trong quân ngũ chém chém giết giết không biết bao nhiêu lần, chỉ vì một lần nhìn thấy Sunghoon liền như gặp lại bảo bối cưng ngày nào. Mà Sunghoon ở trong phòng chờ cũng không khá hơn là bao nhiều, anh đứng im như trời trồng, bị một người phụ nữ xinh đẹp trẻ trung ôm cổ cọ tới cọ lui.

"Ai da con trai của mẹ, xa mẹ đến bốn năm trời nhớ chết mất"

Nam nhân đẹp trai mặc quân phục cùng nhiều huy chương khác nhau đứng bên cạnh cũng cười không ngớt vỗ vai anh khen.

" Màu mắt đổi thành xám rồi à? Cấp S rồi? Khá lắm con trai, đúng là người được chọn mà"

Nhưng mà Sunghoon vẫn đứng im thầm nghĩ.

"Khi nào mới được gặp đây?"

Mẹ của Sunghoon là Han Naeun, vừa thấy con trai cưng liền hỏi.

" Cục cưng có nhớ mẹ không?"

Sunghoon ngẩn người đáp.

" Bé con!"

"Con trai đã ăn cơm chưa?"

" Bé con!"

" Mấy hôm nay có gì vui không ?"

" Bé con!"

Một tiếng bé con, hai tiếng bé con khiến Naeun cùng chồng ngơ luôn rồi. Từ nhỏ con trai bị phong ấn sức mạnh nên vẫn luôn ngơ ngơ ngác ngác như vậy, bọn họ bây giờ còn không hiểu anh nói gì. Nhưng nếu đã gọi là bé con thì chắc chắn là vật thể sống. Họ không biết" bé con" từ trong miệng Sunghoon nói là người tốt hay là kẻ bắt nạt con trai bà, nghĩ đến có người bắt nạt con trai. Hai vợ chồng lo lắng hỏi.

" Bé con đáng yêu không"

Sunghoon gật đầu ba cái. Hai vợ chồng họ Park khen.

"Ồ! Xem ra là siêu thích bé con này rồi"

Naeun cùng chồng cười gian hỏi.

" Dẫn mẹ và cha đi gặp bé con có được không?"

Sunghoon chỉ ra cửa, đáp.

"Đi thôi..."

Đám người Jay, Sooha , Heeseung , và Jake vừa nghe đến một nhà ba người định đi đến khu người thường sinh sống tìm Từ Vũ liền vỗ trán nghĩ.

" Thằng nhóc Sunoo đã gặp vận xui gì rồi. Một nhà đó mà ở cùng không náo loạn mới lạ..."

__________________________________

"Đây là bé con sao?"

"Ừm! Tóc dài quá, là style hiện nay hay là không chịu cắt tóc nhỉ"

"Thiếu gia! Xem ra là ngài rất vui nhỉ?"

"Bé con!"

"Các vị, đây là kí túc xá bình thường. Khu quý tộc và phụ huynh không thể tùy tiện đi vào. Tôi là bảo vệ ở đây, mọi người đừng làm khó tôi mà"

Xung quanh thật ồn ào, Sunoo cảm thấy bên tai mình vang lên thật nhiều tiếng người đang nói chuyện. Hai chữ "bé con" cứ không ngừng lập lại bên tai. Cậu còn cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình.
Sunoo bị tiếng ồn ào xung quanh đánh thức, cậu mở mắt ra. Những khuôn mặt lạ lẫm đang vây quanh giường nhìn cậu.
Một phụ nữ xinh đẹp quý phái, một nam nhân mặc đồ nhìn tựa như quân phụ, một đám người cũng mặc đồ quân phục mặt mũi nghiêm nghị, và...một Sunghoon đang nhìn lái cậu.

" ÔI TRỜI ƠI..."

Lần thứ ba trong cuộc đời và trong một ngày Sunoo phải hét lớn lên như vậy, cậu ngồi bật dậy. Chăn trên người trượt xuống, Sunoo không mặc áo. Nửa người trên bị lộ ra.

"Ô! Có thật là con người không vậy? Tại sao lại gầy đến như thế? Giống như một xác ướp vậy"

Người phụ nữ tựa vào người đàn ông mặc cảnh phục nhiều huân chương sau khi thấy cơ thể của cậu liền cảm thán. Nam nhân kia cũng đáp lời.

"Là con trai thì không thể gầy như vậy được"

Dịch Hạo Phong dứt khoát đi đến kéo chăn che đi cơ thể của cậu. Miệng lẩm bẩm nói nhỏ với Sunoo.

"Bé con lại câu dẫn người khác, hư hỏng..."

Sau đó anh quay phắt người lại che chở cho Sunoo, nhìn cha mẹ và đám binh lính phía sau. Một binh lính tự nhận là nuôi Sunghoon  từ nhỏ tên là Do Hyun nói.

"Ô! Thiếu gia tức giận rồi..."

Binh lính Do Hyuk quay sang hỏi.

"Khuôn mặt đó không hề có biểu tình mà cậu cũng nhìn ra được sao?"

" Nuôi thiếu gia từ nhỏ nên thành thói quen"

Sunghoon nhìn đám người đông như kiến cỏ này, khó chịu nói.

"Không cho ai nhìn cơ thể bé con cả. Bé con là của mình con..."

Naeun bất ngờ che miệng, nhìn chồng Park Sungmin của mình nói.

" Con trai cưng lần đầu tiên quan tâm đến sự đời. Đây có phải là yêu đương trong truyền thuyết không?"

Sungmin trả lời.

" Chắc chắn là như vậy"

Đám binh linh xúc động nói với nhau.

"Thiếu gia của chúng ta lớn rồi, biết yêu rồi"

Naeun nhìn Sunghoon ánh mắt phòng bị nhìn cha mẹ. Hai tay giang rộng ra che chắn cho Sunoo, bà buồn cười hỏi.

"Đây là bé con của Sunghoon nhà ta sao?"

" Ưm ưm"

Sunghoon gật đầu hai cái, Sunoo hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra.
Đám người này khó hiểu quá. Sungmin xoa xoa cằm hỏi.

" Thằng bé có thể điều khiển lửa hay nước không ? Đọc suy nghĩ của người khác thì thế nào"

"Bé con là người bình thường"

Sunghoon thẳng thừng đáp, sau đó còn quay sang nhìn Sunoo đang sợ đến trốn trong chăn chỉ lộ ra khuôn mặt sợ hãi như sắp khóc. Hắn máy móc xoa đầu cậu nói.

"Bé con đừng sợ, anh bảo vệ bé con"

Đám binh lính lại một lần nữa xúc động tụm vào nhau nói.

"Đây có phải là sóng gió gia tộc trong truyền thuyết mà tôi hay đọc trên mấy cuốn sách tình cảm của loài người hay không?"

" Cụ thể là như thế nào"

" Thân phận của thiếu gia cao quý như vậy lại yêu người thường, sau đó sẽ là màn phản đối kịch liệt của cha mẹ thiếu gia, thiếu gia chịu không nổi mang người thường bỏ trốn tự mình sinh sống. Hạnh phúc mãi về sau?"

"Chậc! Gây cấn đến vậy sao?"

Sungmin nghe không nổi nữa, lập tức đánh lên đầu Do Hyun một cái, nghiêm nghị nói.

"Thân là binh lính của hoàng tộc, các cậu mau chóng nghiêm túc lại cho tôi!"

Do Hyun và đám binh lính đứng thẳng tấp lại, dáng vẻ như hệt đang ở trong quân đội. Hùng hùng hổ hổ đáp.

" Chúng tôi sai rồi thưa Thiếu Tướng"

Sunoo sợ đến xanh mặt, bây giờ nếu như ai đến đấm ngất cậu một cái cậu cũng sẽ mãn nguyện mà cảm ơn người đó. Naeun nhìn thấy con trai mình xù lông lập tức mỉm cười ngồi xổm xuống. Khuôn mặt của bà mang nét đẹp của tuổi hai mười, dịu dàng dùng tay xoa nhẹ đầu gối con trai rồi hỏi.

" Vậy con muốn cái gì? Mẹ và cha đều sẽ đáp ứng con?"

Sunghoon nhanh chóng đáp.

" Bé con!"

"Được! Mẹ ủng hộ con. Còn gì nữa không ?"

" Muốn bé con ở chung, không muốn bé con ở cùng người khác."

"Việc này đơn giản, mang cậu ấy đến kí túc xá con ở đi."

Sunght hai mắt sáng lên, nhưng một lúc sau trầm giọng nói.

"Nhưng tín hiệu tím chưa làm xong, bé con chưa thể đến kí túc xá ở được"

"Phải mất bao lâu ?"

"Một tuần..."

"Để cha đi nói chuyện với hiệu trưởng, mẹ hứa với con chiều nay có thể mang bé con của con đi!"

Sunghoon khuôn mặt căng cứng bấy lâu nay giản ra, bản mặt ngây ngốc ngày nào hiện tại đã nhu hòa hơn nhiều, anh gật đầu ngại ngùng nói.

"Cảm ơn mẹ và cha..."

Sunghoon vừa nói xong lời đó, Naeun lập tức bịt mũi đang chảy máu vào lòng ông xã. Mấy năm nay hiếm thấy con mình vui như vậy, tất nhiên vị phu nhân vui đến độ ngất đi. Miệng còn không ngừng lẩm bẩm.

"Ai da, Sunghoon đáng yêu chết mất"

Sunghoon vừa cảm ơn cha mẹ xong liền nhìn Sunoo đã sợ đến hóa đá. Anh vỗ vai cậu, rất tự tin đáp.

"Bé con không cần vui đến độ sốc như vậy đâu! Bé con có phải đang rất vui không ?"

Đám bạn Sooha lại lần nữa đồng loạt vỗ trán, đồng cảm cho Sunoo nói.

"Sau này Kim Sunoo nên đi chùa giải vận xui đi. Một mình Park Sunghoon còn chưa đủ loạn, phải cần thêm hai vị phụ huynh đó nữa sao?"

* Phúc lợi đêm khuya tới rồi đayyy 🎐🎐🎐

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro