C31: Ai là vô tội, ai sống tạm bợ (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Chính Hoa bị cơn đau trên vai làm cho tỉnh lại. Giây đầu tiên, nàng cứ tưởng mình quay ngược thời gian trở về năm ngoái, vai phải bị viên đạn bắn xuyên qua. Thần trí từ từ tỉnh táo, cơn đau này hình như khác trước, từng đợt kim châm nhói lên trên mặt vết thương, giống như bị ai đó nắm kéo một ít tóc, cơn đau âm ỉ khiến người ta bực mình.

Trong phòng rất yên tĩnh, rèm cửa kéo hờ lại, chỉ nhìn thấy sắc trời u ám bên ngoài. Nàng ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường nhưng lại không phân biệt được lúc này là sáu giờ sáng hay sáu giờ chiều. Nàng đã hạ sốt, người như mới vớt lên từ hồ nước, toát một lớp mồ hôi nhớp nháp khó chịu. Lúc đầu Phác Chính Hoa tưởng cơn đau trên vai chỉ là ảo giác nên giơ tay trái lên, sờ vào vết sẹo kia rồi lại cảm thấy có gì đó hơi khác thường. Nàng cố ngồi dậy với đầu óc mơ mơ màng màng. Theo động tác của nàng, sợi dây xích trên cổ chân phát ra những tiếng vang khe khẽ.

Nàng lẳng lặng nhìn sợi xích đó, nhìn một lúc lâu mới từ từ nhấc người xuống giường. Trên bàn có đặt sẵn một ly nước, không biết là đã để đó bao lâu, Phác Chính Hoa cũng không quan tâm lắm, bưng cái ly đưa lên miệng. Lúc ngửa đầu, chiếc gương trước tủ quần áo phản chiếu bóng nàng, gầy gò mảnh khảnh, nhợt nhạt ốm yếu, vị trí trên vai phải như bị người ta vẽ lên những hoa văn thần bí.

Bàn tay bưng ly nước khựng lại, ánh mắt Phác Chính Hoa hơi hoảng hốt. Nàng nuốt vội ngụm nước cuối cùng rồi mới bước đến trước gương. Đến khi tới gần, đôi mắt hơi cận thị mới nhìn rõ, vị trí vốn trải kín vết sẹo lúc này thay bằng một chữ viết, tuy chữ được viết cách điệu nghệ thuật nhưng vẫn không khó nhận ra đó là chữ Hani.

Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến lúc đầu Phác Chính Hoa không chịu xăm tên của cô lên cơ thể mình. Trên đời này ai cũng có thể là người yêu của nàng trong tương lai, chỉ có An Hỷ Nghiên là không thể, dù cô muốn nàng nhìn thấy là một An Hani chưa nhiệm bụi trần trước kia. Tay chậm rãi vuốt ve chữ Hani ấy, Phác Chính Hoa nhíu mày, môi mím chặt, đi ra cửa.

Nàng cảm thấy lẽ ra mình nên phẫn nộ, thậm chí là nên nổi điên lên. Đây là cơ thể của nàng, tại sao lại rơi vào tay kẻ khác, bị khống chế, bị chi phối. Nhưng cụp mắt xuống, Phác Chính Hoa phát hiện lòng mình rất bình tĩnh, hay nói đúng hơn là đã tê dại.

Dây xích trên cổ chân chỉ đủ dài để nàng tự do hoạt động trong phòng, nếu muốn ra ngoài thì không được. Nàng đứng trước cửa phòng, có một cô gái lạ nhìn về phía nàng, bị nàng trừng mắt lại. Tất cả những vật sắc nhọn trong phòng đều bị lấy đi, điều nàng muốn chỉ là một con dao mà thôi, cho dù có mất một miếng thịt thì cũng phải xóa sạch tên của An Hỷ Nghiên ra khỏi người mình.

Cũng nhờ ra cửa, nàng mới phát hiện bây giờ có lẽ là sáu giờ chiều, bởi vì bình thường các cô gái trong Cổ Lâu sẽ không dậy sớm như vậy. Có lẽ hành động của nàng đã làm kinh động người khác nên không lâu sau, Từ Lân liền nhanh chóng bước lên lầu.

“Tỉnh rồi à?”

Từ Lân nhíu mày.

“Ngoài này mở cửa sổ, gió lùa rất mạnh, cô vào phòng đi.”

“Bác sĩ Từ, cái này do cô xăm à?”

Phác Chính Hoa quay người qua, ánh mắt nhìn cô ta lạnh lùng mà hung dữ. Từ Lân hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu.

“Đã gây tê chỗ đó cho cô, đây là ý của chị Nghiên.”

“Chị Nghiên nói khi nào thì lấy mạng tôi? Cô có thể giục chị ấy giúp tôi không?”

Phác Chính Hoa dựa vào khung cửa, do ảnh hưởng của cơn sốt lúc trước mà giờ hai chân nàng hơi run. Từ Lân mím môi, như đang cố nén điều gì, chỗ này không có camera theo dõi nhưng không có nghĩa là tất cả không nằm trong sự kiểm soát của An Hỷ Nghiên. Cuối cùng, cô vẫn chọn cách ổn thỏa nhất, chỉ mỉm cười, lịch sự và thân thiện.

“Cô Phác đừng suy nghĩ lung tung, chị Nghiên thật sự rất thích cô, lúc đầu chị đã để cô được sống thì sau này càng không nỡ lấy mạng cô.”

“Ồ, vậy tôi phải cảm ơn chị ta rồi.”

Phác Chính Hoa vênh mặt liếc xéo cô ta. Người phụ nữ này nhìn rất nhã nhặn nhưng thật ra cũng là một con chó săn của An Hỷ Nghiên. Nàng không muốn nói gì với cô ta nữa, giơ tay ra.

“Cho tôi một con dao, hoặc bây giờ cô phải xóa hình xăm này cho tôi.”

Từ Lân nhìn cô với ánh mắt phức tạp.

“Cô Phác, nếu bỏ qua những yếu tố khác, có lẽ trên đời này chị Nghiên là người duy nhất yêu cô.”

“Thật trùng hợp.”

Phác Chính Hoa mỉm cười, ánh mắt liếc nhìn hộp thuốc mà cô ta xách trên tay.

“Trên đời này, chị ta cũng chính là người duy nhất tôi hận.”

Mày Từ Lân chau càng chặt, cô nhìn nàng với vẻ hoài nghi và dò xét. Nói đúng hơn, cô đã quan sát nàng từ rất lâu rồi, từ lúc cô bị súng bắn phải nhập viện, cô liền không ngừng dò xét và đánh giá nàng. Nhưng cuối cùng vẫn không muốn mạo hiểm, cô lùi lại một bước, lịch sự đưa hộp thuốc ra sau lưng, nơi nàng không thể với tới.

“Muộn tí nữa chị Nghiên sẽ về, những chuyện này cô nói với chị ấy đi, đừng làm khó tôi.”

Nói xong cô quay người đi, chỉ để lại một bóng lưng. Lúc đi đường, bước chân của cô rất vững vàng, mỗi một bước như đều đi rất cẩn thận. Nụ cười trên mặt Phác Chính Hoa biến mất, quay đầu nhìn về phía một cô gái lúc nãy ra xem náo nhiệt. Cô gái kia bị ánh nàng nhìn chằm chằm thì xấu hổ nở nụ cười.

“Cô tên là Phác Chính Hoa à?”

Phác Chính Hoa nhấc chân lên, theo động tác của nàng, sợi dây xích phát ra tiếng kêu leng keng. Dường như đang muốn bước tới vài bước nhưng lại bị hạn chế bởi sự trói buộc dưới chân nên chỉ nhấc lên một chút chứ không thể rời khỏi chỗ cũ. Cô gái kia hiểu ra, nói tiếp.

“Tôi tên là Hoa Lài.”

Vẫn như trước, các cô gái trong Cổ Lâu đều đặt theo tên các loài hoa. Phác Chính Hoa dựa vào khung cửa, bộ dáng hơi mệt mỏi nhưng hoàn toàn không ủ rũ tới mức cụp vai khom lưng. Bất cứ lúc nào nàng cũng ưỡn sống lưng rất thẳng, dù bây giờ dưới chân bị buộc một sợi xích giống như súc vật nhưng ánh mắt vẫn rất kiêu ngạo. Đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, Phác Chính Hoa cảm thấy mình nên có một người bạn trong Cổ Lâu, một người bạn có thể lợi dụng hoặc hợp tác.

“Tên thật của cô là gì?”

Hoa Lài cũng cười, cô có một khuôn mặt trẻ con, làn da trắng nõn, lúc cười lên càng có vẻ ngây thơ vô hại.

“Ở nơi này biết tên thật cũng chẳng để làm gì.”

“Cô bao nhiêu tuổi?”

Sắc mặt Phác Chính Hoa dịu lại đôi chút, nàng đoán có thể Hoa Lài còn nhỏ hơn mình. Có lẽ từ sau khi gặp nàng, sở thích của An Hỷ Nghiên thay đổi, bây giờ nhìn khắp Cổ Lâu này, không tìm đâu được người hơn hai lăm tuổi. Hoa Lài hé miệng định trả lời, mắt bỗng liếc ra sau một chút, sắc mặt cũng thay đổi theo.

“Chị Nghiên…”

Người Phác Chính Hoa cứng lại, hơi quay người qua, nhưng không lên tiếng chào cô như Hoa Lài, chỉ thờ ơ liếc cô một cái. Nàng tiếp tục hỏi câu lúc nãy, nhìn Hoa Lài – lúc này đang có vẻ hoảng loạn và căng thẳng.

“Hỏi cô đó, bao nhiêu tuổi rồi?”

Chỉ nhìn một cái, An Hỷ Nghiên liền biết Phác Chính Hoa ngày xưa đã sống lại.

Hoa Lài ấp a ấp úng không biết mình có nên trả lời hay không bèn đưa mắt nhìn An Hỷ Nghiên. Phác Chính Hoa mỉm cười, sắc mặt không có vẻ gì khó xử, nhưng cũng chẳng vui vẻ gì. Nàng vừa mới khỏi bệnh, đứng ở cửa lâu như thế, thật ra đã sớm cảm giác được mồ hôi lạnh phía sau chảy ròng ròng nhưng Hoa Lài lại không thông minh tinh ý như nàng đã nghĩ, người này cũng không cần thiết phải kết bạn.

Phác Chính Hoa quay người bỏ vào phòng, sợi xích dưới chân kéo lê trên đất, tiếng vang rơi vào tai An Hỷ Nghiên. Cô nhìn Hoa Lài một cái, không nói gì, theo Phác Chính Hoa vào phòng. Cửa được đóng lại, Hoa Lài ngơ nhác nhìn cánh cửa, xoa xoa chóp mũi của mình.

Cánh cửa phía sau đóng lại, Phác Chính Hoa cứ đứng gần cửa, An Hỷ Nghiên vừa bước vào, khoảng cách giữa hai người liền ngắn lại. Nàng dựa vào tường, cố giữ cơ thể thăng bằng, sắc mặt rất kém. Đợi cảm giác choáng váng ấy qua đi, nàng mới nhấc chân bước tiếp.

An Hỷ Nghiên lại chặn ngay bên hông nàng, tay chống vào tường, vừa vặn ngăn đường đi của nàng. Phác Chính Hoa cắn chặt hàm dưới nhưng không nói gì, càng không nhìn cô, chỉ quay người qua, định đi từ hướng khác.

Cô lại vươn cánh tay kia ra, vây nàng trong vòng tay của mình.

Phác Chính Hoa dựa lưng vào tường, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô.

Nàng không biết trong lòng cô đang tính toán điều gì. Từ khi nàng bị bắt về đây, chỉ mấy ngày ngắn ngủi nhưng tất cả như một cơn ác mộng. Nếu cô không nuốt nổi cơn giận muốn trả thù, vậy nàng sẽ hứng chịu, nhưng chỉ cần còn một hơi thở, nàng sẽ không để cô giẫm mình dưới chân.

An Hỷ Nghiên vuốt ve mái tóc của Phác Chính Hoa, ánh mắt cô hôm nay rất dịu dàng. Rồi cô từ từ nhoài người tới, dùng mí mắt mình chạm vào trán nàng, cảm nhận được nhiệt độ bình thường, khóe môi lại nhếch lên.

“Ừm, cuối cùng cũng hạ sốt rồi. Ăn cơm tối chưa? Để tôi bảo họ làm món gì đó thanh đạm một chút rồi mang lên.”

“Tôi không đói, tôi muốn ngủ, chị tránh ra.”

Phác Chính Hoa cúi đầu, không muốn nhìn cô. Từ góc độ này, ánh mắt nàng vừa vặn rơi vào nút áo sơ mi của cô. Mấy cái cúc trên cùng không được gài lại, để lộ một chút xương quai xanh và làn da bên dưới. An Hỷ Nghiên không quá cơ bắp nhưng người săn chắc cân đối. Lúc vươn tay thế này, cánh tay căng ra, có thể nhìn thấy cơ cánh tay săn lại dưới lớp áo sơ mi. Phác Chính Hoa hờ hững liếc qua một cái, thấy người chắn trước mặt không có ý định nhường đường đành phải ngẩng đầu lên.

“Chị muốn làm gì?”

“Bắt em ăn cơm.”

Cô nói với vẻ rất tự nhiên.

Hai người đấu mắt. Ánh mắt nàng lãnh đạm và xa cách, đôi mắt to dài không có chút tình cảm. Cô cũng thản nhiên nhìn nàng, đôi mắt nâu thâm sâu khó lường. Ăn cơm không đáng để họ đối đầu căng thẳng như thế, hơn nữa đối với Phác Chính Hoa mà nói là điều tốt, bây giờ cô giết chết nàng dễ như trở bàn tay, đương nhiên sẽ không dùng những thủ đoạn hèn hạ như hạ độc. Vì vậy cuối cùng nàng đành thỏa hiệp, là người dời mắt đi trước, nhìn xuống chân mình, nhưng vẫn không quên đặt điều kiện.

“Vậy chị tháo cái này ra cho tôi.”

An Hỷ Nghiên nhanh chóng đồng ý. Cô mở cửa ra căn dặn một câu rồi quay người đi đến trước mặt nàng, khom người xuống. Đây là một tư thế không hề phòng bị, phần gáy cô hoàn toàn lộ ra trước mặt nàng, nếu lúc này nàng quơ đại thứ gì đó đập vào, cô không chết thì chắc cũng bị chấn động não. Phác Chính Hoa nghĩ ngợi lung tung, quay đầu nhìn bên cạnh mình, căn phòng trống rỗng, góc tường ngay cả cái bình hoa cũng không có.

Khi An Hỷ Nghiên đứng dậy, dưới chân không còn sự trói buộc của sợi dây xích, Phác Chính Hoa hoạt động cổ chân một chút rồi chậm rãi đi đến bên giường, ngồi xuống. Cơm tối có lẽ đã được chuẩn bị từ trước, chỉ vài phút sau đã có người mang lên, Phác Chính Hoa đứng dậy đi đến bên bàn, lúc ngẩng đầu lên thì phát hiện An Hỷ Nghiên đã ngồi đối diện mình.

Nàng ngẩn ra.

“Chị làm gì?”

Thần sắc An Hỷ Nghiên rất tự nhiên.

“Cùng ăn cơm với em.”

Vì nghĩ cho nàng vừa hết sốt, thức ăn đều rất thanh đạm. Phác Chính Hoa không thèm ăn cho lắm, nhưng nghĩ lại có lẽ sau này cũng phải thế này, dù sao cũng phải sống tiếp nên cố ăn hết một chén cháo đầy. Nàng không đoán được An Hỷ Nghiên nghĩ gì, chỉ cảm thấy sự dịu dàng này giống như là tín hiệu trước khi bão táp kéo đến. Như khi cô ta dẫn nàng đến gặp Hứa Cửu Xương lần trước, cũng ra vẻ ôn hòa rất lâu. Cô ta thích nhìn nàng thất vọng, nhìn nàng kinh ngạc, nhìn nàng kích động và suy sụp vì cô ta. Nhưng nàng không thể, Phác Chính Hoa tự nhủ với mình như vậy, sau này bất luận xảy ra chuyện gì đều không thèm để ý.

Hình như tối nay cô rất rảnh rỗi, ăn cơm tối xong là cứ nhàn nhã ngồi trên giường xem tivi. Giữa họ rất ít khi trao đổi, người trong tivi nói cười vui vẻ nhưng Phác Chính Hoa không nghe lọt tai được câu nào. Nàng đột nhiên cảm thấy hiếu kỳ, khi An Hỷ Nghiên bước vào căn phòng này, camera theo dõi trong phòng có mở không? Nghĩ thế, nàng bèn nhìn về phía camera. Như cảm nhận được suy nghĩ của nàng, An Hỷ Nghiên nói rất rõ ràng nhưng lại ôn hòa.

“Đang mở đó.”

Phác Chính Hoa thu mắt lại, tiếp tục xem tivi.

Thoáng cái đã hơn mười giờ, Phác Chính Hoa cầm điều khiển từ xa chuyển kênh liên tục, tỏ vẻ không có tâm trạng nào để xem tiếp. Giả vờ ngáp mấy cái, nàng ngầm ra hiệu cho An Hỷ Nghiên đi về, dù thật ra mình chẳng buồn ngủ chút nào.

Người nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh nhúc nhích một chút, Phác Chính Hoa cứ tưởng cô định về phòng nhưng không ngờ cô lại đưa tay khoác vai nàng, khẽ hôn lên mái tóc nàng, giống như đôi vợ chồng ân ái ngọt ngào trước khi đi ngủ.

“Đi tắm đi.”

“Chị không đi à?”

Phác Chính Hoa nhíu mày.

An Hỷ Nghiên buông nàng ra, cười khẽ.

“Em vào tắm đi, lúc ra thì tôi đã đi rồi.”

Lúc cô nói câu này, ánh mắt rất thờ ơ, rõ ràng chỉ thuận miệng nói thế thôi chứ không hề có chút gì đáng tin cậy. Nhưng Phác Chính Hoa có cách nào bắt cô phải đảm bảo điều gì, làm thế càng giống như đôi tình nhân đang đẩy đưa hờn dỗi. Nàng thở dài một hơi thật khẽ, đứng dậy đi vào nhà tắm. Lúc cánh cửa bằng kính đóng lại, cô nhìn thấy An Hỷ Nghiên khoanh hai tay mỉm cười nhìn nàng.

Không biết tại sao, Phác Chính Hoa cảm thấy sởn cả da gà.

Nhiệt độ trong nhà tắm cao hơn bên ngoài. Lúc nãy khi tỉnh lại, cả người Phác Chính Hoa đều là mồ hôi nên bây giờ nàng rất muốn tắm rửa thật sạch. Cởi quần áo ra, nàng nhìn thấy bóng mình trong gương, trên vai có khắc tên của người khác rõ mồn một. Phác Chính Hoa nghiêng đầu qua, không muốn nhìn tiếp, nhấc chân bước vào bồn tắm.

Cửa nhà tắm không có khóa, An Hỷ Nghiên nhìn qua tấm kính mờ, không thấy được gì cả. Cảm giác ngứa ngáy nhột nhạt trong lòng lại kéo tới, dưới chân giường còn bộ váy ngủ nàng thay ra lúc trước. An Hỷ Nghiên lấy một điếu thuốc ra, châm lửa rồi từ từ hút. Khi hút hết điếu thuốc, cô mới nhặt bộ váy ngủ lên, bước nhanh về phía cửa nhà tắm.

Cánh cửa kính vừa được đẩy ra, hơi nước mông lung liền ùa vào mặt anh. An Nguyện nghe tiếng quay đầu lại, cả người nàng đều ẩn trong bồn tắm, chỉ ló đầu ra ngoài. Cách một khoảng, nàng cảm thấy có lẽ An Hỷ Nghiên sẽ không thấy được vẻ khinh bỉ trong mắt mình, nhưng sau đó, ngữ điệu trào phúng đã bán đứng nàng.

“Chẳng phải chị nói sẽ đi sao?”

“Đưa áo ngủ vào cho em.”

An Hỷ Nghiên giơ chiếc váy màu đen trên tay lên.

Mắt Phác Chính Hoa vẫn không có gì thay đổi. Mặt nước có chút xao động, nàng thò tay ra khỏi thành bồn tắm, cánh tay ướt sũng, còn dính bọt nước, dưới ánh đèn vàng ấm áp của nhà tắm, nhìn sáng lóng lánh.

“Đưa cho tôi.”

An Hỷ Nghiên không nhúc nhích, vẫn đứng chỗ cửa cách nàng vài bước. Phác Chính Hoa nhíu mày chặt hơn, nàng còn chưa kịp nói gì thì bỗng nghe giọng nói trầm thấp của An Hỷ Nghiên:

“Em đứng dậy đi, đến trước mặt tôi, tôi mặc vào cho em.”

Ánh mắt nhìn về phía anh của Phác Chính Hoa đang ngầm dậy sóng. Tay nàng còn vươn ra ngoài, những giọt nước trên cánh tay nhỏ xuống đất. Không biết có phải vì hơi nước không mà mặt nàng hơi ửng đỏ. An Hỷ Nghiên cảm thấy lúc này Phác Chính Hoa rất đẹp, càng yêu kiều quyến rũ hơn bao giờ hết. Hai má ửng hồng ấy làm cô nhớ đến rất lâu trước kia, mỗi khi cô đưa nàng lên đỉnh.

Thật ra cũng không phải đã lâu lắm.

Lòng nhột nhạt khó chịu, cho nên một ngày dài như một năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro