C32: Ai là vô tội, ai sống tạm bợ (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Em đứng lên đi, đến trước mặt tôi, tôi mặc vào cho em.”

Nước trong bồn tắm vẫn còn ấm, nhiệt độ vừa vặn, Phác Chính Hoa không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn cô. Làn nước ấm như một lớp bảo vệ mỏng manh làm nàng không nỡ rời xa, không nỡ bước ra khỏi nó. Trong mắt An Hỷ Nghiên có nụ cười nhẹ, dường như hôm nay cô cười rất nhiều. Chiếc váy ngủ màu đen bị đặt tạm lên cái giá bên cạnh, chất thành đống cùng với khăn tắm linh tinh. Cô vừa cởi áo sơ mi vừa đi về phía nàng, dường như bất đắc dĩ thờ dài:

“Thật hết cách với em…”

Câu này xác thực mang theo sự yêu chiều, Phác Chính Hoa nghe rất rõ, mà sự yêu chiều này lại khiến nàng cảm thấy rùng mình. Lãnh thổ nhỏ bé thuộc về nàng bị xâm chiếm. Cô bước chân vào, không hề e ngại khi trần trụi trước nàng. Phác Chính Hoa ngửa đầu lên, cùng với động tác ngồi xổm xuống của cô, nàng cụp mắt xuống dần, tầm mắt họ ngang hàng nhau.

“An Hỷ Nghiên, trong Cổ Lâu không chỉ có mình tôi là đàn bà.”

“Gọi tôi là Hani.”

“An Hỷ Nghiên…”

“Gọi tôi Hani.”

Ánh mắt cô nghiêm túc lại cố chấp, Phác Chính Hoa ngậm miệng lại, nhìn cô không nói tiếng nào. Cô không hề nhìn vào mắt nàng, bởi vì sự chú ý đã bị hình xăm cách điệu ấy thu hút. An Hỷ Nghiên cúi đầu, tay đặt lên vai Phác Chính Hoa, gần như là mang theo vẻ si mê, ấn môi mình lên trên vết sẹo đã xăm hình ấy.

Vết thương lại sống dậy, rất mới và còn đau nhức. Phác Chính Hoa nắm chặt nắm đấm nhưng lại không thể làm gì được. Lúc đầu nụ hôn của cô rất khẽ, từ từ biến thành gặm nhấm, khi răng cô lướt qua, máu bên dưới vết thương như sôi trào lên.

An Hỷ Nghiên ngồi thẳng dậy, ôm Phác Chính Hoa vào lòng mình. Mặt đối mặt, người nàng hơi cao hơn cô một chút, có thể thấy được sợi tóc trên đỉnh đầu cô. Không có bất cứ biện pháp phòng tránh nào, họ hòa vào nhau. Động tác của An Hỷ Nghiên rất dịu dàng, hôn lên giữa hai chân mày nàng, đợi nàng thích ứng. Bồn tắm nhỏ hẹp, nước ấm tràn ra ngoài, Phác Chính Hoa nghe tiếng tim mình đập dữ dội, suýt nữa là không chịu nổi. Cô vít đầu nàng xuống, tay đặt sau gáy nàng, hai đôi môi chạm vào nhau, quấn quýt quên tất cả.

Có đôi khi con người phải tuân theo bản năng, yêu chiều là cách chinh phục có hiệu quả nhất. Phác Chính Hoa từ từ nhắm mắt lại, bấu lấy cánh tay An Hỷ Nghiên. Tay chạm vào da thịt của cô, hơi lạnh, nhưng trong cơ thể nàng lại nóng cháy đến kinh người.

Cô vén mái tóc nàng sang một bên, để lộ hình xăm kia. Lúc này Phác Chính Hoa không hoàn toàn là Phác Chính Hoa nữa mà là một tác phẩm nghệ thuật theo ý đồ của cô. Trong không khí là tiếng hơi thở dồn dập. Nàng như một chú mèo con, bị cô vác trên bờ vai lắc lư, cắn môi khẽ rên ư ử. An Hỷ Nghiên bỗng dồn sức, Phác Chính Hoa không kịp chuẩn bị, tiếng rên bật ra khỏi bờ môi.

“Ừm…”

An Hỷ Nghiên nhíu mày, cô gái trong lòng cô cứng đờ, người run rẩy. Cao trào qua đi, cô không ra khỏi người nàng, Phác Chính Hoa thở hổn hển gác đầu lên vai cô, chỉ cảm thấy hai chân đang run rẩy.

“Phác Chính Hoa, tôi có thể để em đi, nhưng tôi có một điều kiện.”

An Hỷ Nghiên ôm nàng, chậm rãi vuốt ve tấm lưng của nàng, cơn xao động trong mắt qua đi, lại trở về với vẻ âm trầm trước đó.

Phác Chính Hoa muốn rời khỏi lòng cô nhưng lại bị cô đè lại. Nàng cau mày hít một hơi, sau đó mới hỏi:

“Điều kiện gì?”

“Sinh cho tôi một đứa con.”

An Hỷ Nghiên mỉm cười, hôn lên tai nàng, cảm giác được nàng trở nên cứng đờ.

“Đừng sợ, đó cũng là con của tôi, tôi nhất định sẽ tốt với nó, sau này sẽ giao hết sự nghiệp cho nó. Chúng ta sẽ mặc phó cho Từ Lân.”

Phác Chính Hoa nhìn cô với vẻ không dám tin.

Sự nghiệp. Thứ mà An Hỷ Nghiên gọi là sự nghiệp, nói trắng ra chính là phạm pháp. Phác Chính Hoa không có sự uy hiếp nào, bây giờ có thêm đứa bé, vậy cô ta lo gì không trả thù được nàng một cách tàn khốc nhất. Mà đứa trẻ này, cuối cùng cũng sẽ đi vào con đường mà An Hỷ Nghiên đã đi, Phác Chính Hoa không thể uốn nắn gì được.

Cho nên cô ta mới không phòng tránh gì, cô ta một lòng muốn hủy diệt nàng. Phác Chính Hoa bỗng nhiên giãy giũa một cách kịch liệt nhưng bị cô giữ càng chặt hơn. Chóp mũi hai người chạm vào nhau, An Hỷ Nghiên hôn khẽ lên môi nàng.

“Phác Chính Hoa, em phải nhớ ăn cơm đúng giờ, con của chúng ta phải thật khỏe mạnh, cho nên em cũng phải khỏe mạnh.”

“Tôi sẽ không sinh con cho chị…”

Phác Chính Hoa nhọc nhằn thốt ra câu này, nhưng lại cảm thấy rất bất lực.

“An Hỷ Nghiên, Cổ Lâu có nhiều phụ nữ như thế, tại sao nhất định bắt tôi phải sinh?”

“Bởi vì em hận tôi, tôi phải để em thấy cảnh con của em gọi tôi là ba.”

An Hỷ Nghiên cười rất dịu dàng, sau đó lại nói thêm.

“À, có lẽ phải gọi là con của chúng ta chứ.”

Mặt Phác Chính Hoa trắng bệch. Cô mỉm cười, đưa tay véo má nàng, giọng ôn hòa.

“Trong thời gian này tôi sẽ ở phòng của em. Lúc nãy gạt em đó, camera sớm đã tắt lâu rồi.”

Cô vừa nói vừa dụi đầu vào cổ nàng, sau đó bế nàng đứng dậy, rời khỏi nhà tắm. Phác Chính Hoa hoang mang mặc cho cô bế, mặc cho cô đưa mình vào trong chăn. Cô từ sau ôm lấy nàng, nhẹ nhàng cọ cọ, nhắm mắt lại.

“Ngủ đi, sáng mai chị sẽ gọi em dậy, phải ăn ngủ cho điều độ. Cùng đến bệnh viện, chị có hẹn với Từ Lân.”

“An Hỷ Nghiên, có lẽ những gì chị nói trước đây là đúng.”

Phác Chính Hoa mở mắt ra, giọng lạnh như băng.

Vòng tay của cô càng siết chặt hơn, khiến khoảng cách giữa mình và nàng ngày càng chặt chẽ, uể oải hỏi:

“Nói gì?”

“Nếu tôi thật sự có con với chị, hoặc là tôi sẽ không để nó ra đời, hoặc là tôi sẽ bóp chết nó ngay sau khi sinh ra.”

An Hỷ Nghiên cười xùy, rõ ràng cảm thấy câu này không đủ sức uy hiếp.

“Em không nỡ đâu.”

“Tôi dám đấy.”

Phác Chính Hoa nghe thấy tiếng nói vô hồn của mình.

Người sau lưng không lên tiếng nữa, thể xác và tinh thần của đều rã rời, cuối cùng không chịu nổi nữa nên nhắm mắt lại. Đèn trong phòng vẫn mở, đợi đến khi hơi thở của nàng dần nhẹ nhàng và đều đặn, An Hỷ Nghiên mới từ từ lui ra sau, trượt ra khỏi cơ thể nàng, đứng dậy ra ngoài cửa tắt đèn. Bóng tối lập tức lan tràn, mắt tạm thời không thích nghi được trong chốc lát, cô lặng lẽ đứng bên cửa một lát mới quay về giường.

Đột nhiên nhớ đến cái hôm bắt Phác Chính Hoa về, Đào Tử hỏi: Chị Nghiên, sao cứ phải là cô ta?

Cô cũng thấy nghi hoặc. Vuốt ve bờ vai Phác Chính Hoa, sờ lên vết thương lồi lõm kia, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc nàng, tất cả đều mang theo vẻ yêu thương và trân trọng mà ban ngày không thể hiện ra.

Sao cứ phải là nàng?

Suốt một thời gian sau đó, An Hỷ Nghiên thật sự bắt Phác Chính Hoa điều chỉnh lịch làm việc, nghỉ ngơi và thực đơn ăn uống để chuẩn bị mang thai. Nàng cảm thấy có lẽ mình đã trở thành một công cụ, một công cụ giúp cô nối dõi tông đường. Nhưng càng trong hoàn cảnh như thế, nàng càng thêm kiên định. Nàng sẽ làm được, cô đã đánh giá thấp sự tàn nhẫn của nàng.

Nếu không nói đến mục đích cuối cùng, cuộc sống giữa họ khá hài hòa. Tuy các cô gái trong Cổ Lâu vẫn còn đó, nhưng không hề có gương mặt mới xuất hiện. Phác Chính Hoa vất vả trải qua một mùa hè, luôn phấp phỏng lo sợ cho cơ thể mình. Những mãi đến mùa thu, sắp đến ngày Hứa Suất Trí và Từ Lân kết hôn, nàng vẫn chưa có thai như ý nguyện của An Hỷ Nghiên. Phác Chính Hoa không biết nên vui hay buồn. Vui là nàng tạm thời sẽ không sinh ra con rối cho cô giật dây, buồn là những ngày tháng như thế không biết bao giờ mới kết thúc.

Người trong Cổ Lâu đều nói An Hỷ Nghiên rất tốt với nàng, tốt đến mức khiến tất cả mọi phụ nữ đều phải ghen tỵ. Thời gian trôi qua, nàng và Hoa Lài cũng trở nên thân thiết hơn, dần dần cũng nghe thấy một ít lời đồn thổi. Đa số các cô gái ở đây đều không thích nàng. Tuy họ không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì nhưng theo họ, Phác Chính Hoa là đối thủ của mình, Phác Chính Hoa đã độc chiếm An Hỷ Nghiên.

Nàng biết ngay mà, bình thường phụ nữ không thể nào học được cách chung sống hòa bình với nhau.

Có lẽ An Hỷ Nghiên cũng có tiềm năng làm diễn viên, gần đây cô nghiện sắm vai một người chồng tốt, về nhà đúng giờ, trên người sạch sẽ không có mùi lạ, lên giường thì dịu dàng chừng mực, tuy nhiên những gì cần làm thì cũng không thiếu. Phác Chính Hoa thường có ảo giác rằng có lẽ cô đang chơi trò nước ấm nấu ếch, mượn cớ sinh con để giữ nàng lại bên cạnh mình mà thôi. Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy mình đã đánh giá cô hơi cao. Trước đây nàng còn tin cô vẫn yêu thương trân quý mình, bây giờ đã không tin nữa rồi.

Nàng không thể lật đổ được cô, điều này khiến mỗi lần nghĩ đến lòng Phác Chính Hoa lại đau như dao cắt.

Hôn lễ của Hứa Suất Trí và Từ Lân được định vào một ngày của tháng mười, An Hỷ Nghiên không can thiệp nhiều vào chuyện hôn lễ, chỉ rất hào phóng trong chuyện chi tiền. Từ Lân xuất thân nghèo khó, cha mẹ sớm qua đời. Có lẽ xuất phát từ sự thông cảm vì từng trải qua khốn khó giữa người và người với nhau, An Hỷ Nghiên rất coi trọng cô ta.

Những ngọn đèn trước gương trang điểm sáng rực, Hứa Suất Trí mặc áo cưới, nụ cười trên mặt rạng rỡ. An Hỷ Nghiên dựa vào bàn, tay kẹp điếu thuốc. Vì nghĩ cho Hứa Suất Trí nên cô chỉ không ngừng đưa điếu thuốc lên mũi ngửi rồi để xuống chứ không châm. Phù dâu là bạn của Hứa Suất Trí, không ngừng liếc mắt về phía An Hỷ Nghiên, đúng lúc Từ Lân mở cửa bước vào, gọi một tiếng “chị Nghiên”.

Phù dâu vội vàng nói chen vào, sửa lưng Từ Lân.

“Sao lại gọi là chị, chị là anh rể của chị ấy mà.”

Từ Lân thoáng sững sờ, hơi xấu hổ. Hứa Suất Trí lại cảm thấy chẳng có gì to tát, cười hì hì rồi hùa vào thúc giục với phù dâu. Phác Chính Hoa đứng bên cạnh An Hỷ Nghiên, đôi giày cao gót dưới chân không vừa vặn lắm nên nàng đổi tư thế đứng mà vẫn cảm thấy không thoải mái. An Hỷ Nghiên khoác lấy hông nàng, khiến trọng tâm của nàng dồn lên người mình, rất tự nhiên gọi Từ Lân một tiếng “anh rể”.

Bởi vì động tác nhỏ này của cô, vẻ mặt của phù dâu hơi sững sờ một chút.

Hứa Suất Trí và An Hỷ Nghiên từ nhỏ sống nương tựa vào nhau, có vài tập tục trong hôn lễ họ không rành cho lắm, chỉ cảm thấy hình như có “tiền sửa miệng” nên bèn chuẩn bị bao lì xì. Lúc này An Hỷ Nghiên sửa miệng gọi nên Hứa Suất Trí móc từ trong túi da của Từ Lân ra một phong bao lì xì đã được chuẩn bị sẵn, lại không chịu được cho cô.

“Phác Chính Hoa, em cũng sửa miệng gọi là anh rể đi.”

Phác Chính Hoa ngẩn ra, sau đó nhìn thấy một trời ngăn cách trong mắt Hứa Suất Trí. Lòng nàng bỗng cảm thấy khó chịu, giống như nếu thật sự sửa cách gọi thì sẽ có thứ gì đó thay đổi, giống như là thừa nhận. Nàng mím môi, không nói gì. Sắc mặt Hứa Suất Trí ngày càng khó coi, sắp nổi bão tới nơi thì bị Từ Lân đưa tay ngăn lại.

“Được rồi được rồi, bớt một người gọi thì bớt thêm một bao lì xì.”

Nói xong cô đưa bao lì xì cho An Hỷ Nghiên.

Sự cố nhỏ trước thềm hôn lễ này làm Phác Chính Hoa tạm thời quên đi cơn đau dưới chân, đợi khi bước ra khỏi phòng nghỉ, lúc hôn lễ chính thức bắt đầu nàng mới cảm thấy đau đớn. Tay còn khoác lên khuỷu tay An Hỷ Nghiên, Phác Chính Hoa khẽ nhíu mày, cô ta sẽ không để nàng rời khỏi mình, cho nên thôi cố chịu vậy.

Hôn lễ nên diễn ra thế nào, Phác Chính Hoa hoàn toàn không có khái niệm. Lúc Hứa Suất Trí mặc áo cưới đứng trên bục thề nguyền cùng Từ Lân, nàng nhìn thấy trong đám nữ khách có người đang nhẹ nhàng lau nước mắt. Nỗi hoang mang trong lòng càng dữ dội, nàng không tin những lời thề nguyền kia nhưng muốn xem thử khoảnh khắc ấy mọi người có phản ứng thế nào nên quay đầu nhìn tứ phía.

Ánh mắt bỗng nhiên sững sờ.

Hứa Tuấn đang đứng một nơi cách nàng không xa, có lẽ anh theo chú mình – vị sở trưởng sở cánh sát kia – đến. Phác Chính Hoa nhìn chằm chằm vào anh không chớp mắt, mãi đến khi Hứa Tuấn vô thức nhìn về phía nàng. Có lẽ bây giờ anh đã lên năm tư đại học, mái tóc đã nhuộm đen trở lại, lúc thấy nàng, đầu tiên là hoang mang, sau đó trở nên kinh ngạc.

Cơn đau dưới chân càng dữ dội hơn, Phác Chính Hoa không biết tại sao anh lại theo chú mình đến đây, cũng không muốn biết. Nàng chỉ biết ánh mắt của Hứa Tuấn đã thay đổi. Trước đây anh trong trẻo thuần khiết biết bao, thị phi rõ ràng. Trong lòng có thứ gì đó nặng trĩu, mãi đến khi An Hỷ Nghiên ở bên cạnh hôn lên má nàng.

“Khóc à?”

Lúc ấy nàng mới phát hiện thì ra mình đã rơi lệ.

An Hỷ Nghiên cứ tưởng nàng giống như những vị nữ khách khác, cảm động rơi nước mắt vì hôn lễ, tim cô mềm ra như muốn tan chảy. Cô đưa tay choàng qua vai Phác Chính Hoa, ngăn cản tầm mắt của Hứa Tuấn ở phía sau. Những nụ hôn khe khẽ rơi xuống má Phác Chính Hoa. Nàng cúi đầu, hơi né tránh.

“Tôi không sao.”

An Hỷ Nghiên cúi đầu nhìn chân nàng.

“Có phải giày không được thoải mái không? Lát nữa chị bảo Lão Đổng đưa em về trước.”

Phác Chính Hoa khẽ gật đầu.

Hình ảnh ấy rơi vào mắt Hứa Tuấn, thân mật như giữa tình nhân với nhau. Trong lòng anh bỗng cảm thấy thoải mái, có lẽ ai cũng sẽ thay đổi, con người luôn theo đuổi tiền tài và quyền lợi, điều này không có gì là sai. Anh cũng từng phỉ nhổ An Hỷ Nghiên, nhưng vẫn thần phục dưới sự uy hiếp của cô ta. Giống như Phác Chính Hoa, phụ thuộc vào đại gia của nàng.

Không ai là không thay đổi cả.

Nhưng trong lòng vẫn có thứ gì đó không dễ chịu, có lẽ là vì ánh mắt của Phác Chính Hoa khi nãy. Anh không thể nói rõ sự khó chịu ấy rốt cuộc là vì đâu, chỉ cảm thấy dường như mình bị gạt ra khỏi thế giới của nàng. Anh cảm thấy không cam tâm, cảm thấy họ kẻ tám lạng người nửa cân, nàng làm gì có tư cách dùng ánh mắt nhìn kẻ ngoại tộc để dò xét anh.

Phác Chính Hoa rời khỏi đó trước. Bởi vì có lệnh của An Hỷ Nghiên nên dù không tình nguyện thì Lão Đổng vẫn phả đưa nàng về. Vừa đi đến bãi đỗ xe liền nhìn thấy Hứa Tuấn đứng cách đó không xa, chào hỏi nàng.

“Phác Chính Hoa.”

Lão Đổng quay đầu lại, nhìn anh với vẻ cảnh giác. Nhưng hiển nhiên là gã không hề nhận ra họ từng gặp nhau một lần ở học viện âm nhạc Lăng Xuyên.

Chân Phác Chính Hoa rất đau nhưng vẫn đứng lại, lịch sự trả lời một câu.

“Đã lâu không gặp, Hứa Tuấn.”

Anh từng là đàn anh của cô, Phác Chính Hoa có một dạo cảm thấy người này rất có thiên phú về âm nhạc.

“Đúng vậy, từ sau khi em thôi học là không thấy em nữa, không ngờ lại gặp nhau ở đây.”

Hứa Tuấn bước tới vài bước. Cùng với sự tiếp cận của anh, cảm giác xa lạ kia càng mãnh liệt hơn. Nhưng mặt Phác Chính Hoa vẫn không biến sắc, mỉm cười đáp.

“Thật khéo.”

“Vẫn ở cạnh chị Nghiên à?”

Phác Chính Hoa có vẻ không tiếp nhận được việc hai tiếng “chị Nghiên” lại được thốt ra từ miệng của Hứa Tuấn, cho nên nàng chỉ im lặng nhìn anh, không nói chuyện. Thái độ này khiến thứ gì đó trong lòng Hứa Tuấn bỗng dâng trào, anh nén nhỏ giọng.

“Phác Chính Hoa, đừng dùng ánh mắt ấy nhìn anh, trên đời này em là người không có tư cách nhìn anh như thế.”

“Anh sớm đã biết An Hỷ Nghiên không phải là người tốt, vậy anh có biết quan hệ giữa anh ta và chú mình không?”

Phác Chính Hoa bình tĩnh nhìn anh, từ ánh mắt trấn định không chút hoang mang của anh, nàng hiểu rằng anh đã biết. Lòng trở nên lạnh buốt, Phác Chính Hoa cười khổ.

“Trước đây anh hát rất hay.”

“Bà nó, mấy ai có thể thật sự dựa vào giọng hát nổi tiếng chứ?”

Hứa Tuấn hít sâu một hơi.

“Chẳng phải em cũng đeo bám vào chị ta mà sống đấy sao, chúng ta có gì khác nhau chứ?”

Phác Chính Hoa nhớ đến Lan Hiểu, cô Lan Hiểu ngồi trên chiếc vali trong ký túc xá khóc thút thít. Nàng cũng từng nói thế, ai có thể thật sự sống bằng nghề ca sĩ? Lúc ấy Phác Chính Hoa nghĩ không ra câu này có gì không đúng, bây giờ bỗng hiểu ra, thật ra trên đời này có rất nhiều con đường để đi, nhưng anh vì cái lợi trước mắt mà lựa chọn con đường sai lầm nhất. Nàng từng muốn nói câu ấy cho Lan Hiểu nghe, nhưng lại cảm thấy thuyết giáo như thế chẳng có sức thuyết phục, ai lựa chọn thế nào là quyền của họ, nàng không thể can thiệp.

“Có lẽ anh cảm thấy giữa chúng ta không có gì khác nhau nhưng tự tôi biết chúng ta không giống, thế là đủ.”

Phác Chính Hoa nói xong thì quay người đi, nhìn Lão Đổng bên cạnh một cái. Gã đang đứng nhìn với thái độ xem trò cười, Phác Chính Hoa cụp mắt, mở cửa xe ra.

Thật khó. Nàng thầm cảm thán trong lòng như thế, lại không biết cụ thể đang than vãn điều gì.

Mọi chuyện đều trở nên lẫn lộn mơ hồ, chỉ có cơn đau dưới chân là rất rõ ràng như nhắc nhở nàng, mục đích ban đầu của nàng là gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro