Night 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Allen tỉnh giấc, kim ngắn đồng hồ đang dừng ở số mười hai. Cậu nhíu mày nhìn lên cửa sổ. Qua mặt gương tạo thành từ lớp kính mờ bám bụi và lớp tuyết còn bám lại sau trận bão ngày hôm trước, Allen có thể thấy le lói vài tia sáng mặt trời. Vậy là cậu đã ngủ đến tận trưa ngày kế tiếp. Đôi mắt xám bạc lướt nhanh qua một lượt căn phòng, Kanda đã thức dậy và rời đi tự lúc nào, Allen hoàn toàn không hay biết. Cậu bực bội lầm bầm, tầm mắt quay trở lại với trần nhà, chiếc đèn trần cũ kỹ với chui đèn xam xám lớp bụi đã lâu không được lau chùi. Allen rùng mình nhớ lại cảm giác lạnh lẽo của bàn tay cậu chạm phải ở hành lang. Cậu không biết nó thuộc về ai, hay cái gì, hay có thể tất cả chỉ là ảo giác do chính tâm trí đầy ám ảnh của cậu tạo ra, nhưng Allen chắc chắn mình biết rõ thứ cảm xúc buồn bã đau thương chảy tràn qua cậu từ nơi tiếp xúc với bàn tay đó là gì. Đó là nỗi đau khi mất đi người quan trọng nhất.

"Anh ta thậm chí còn chẳng gọi mình thức dậy."

Allen quay trở về phòng, tắm nhanh qua và thay một bộ quần áo sạch. Gương mặt cậu phản chiếu trong gương căng đầy sức sống, quầng thâm bên dưới mắt đã nhạt đi, kết quả mang lại từ những giấc ngủ đủ đầy bên cạnh Kanda.

Không tìm thấy Kanda quanh ngôi nhà, Allen đành quay trở lại sảnh một mình ăn trưa. Cậu gọi một lần hết cả thực đơn, khiến Laelia phải hỏi lại đến mấy lần, liệu Allen thật sự có thể ăn hết nhiều thức ăn đến vậy. Allen mỉm cười, bảo với cô gái rằng cậu ăn rất khỏe.

"Đúng là cậu ăn khỏe thật."

Cô gái trẻ chật vật tìm chỗ trống trên bàn để đặt tiếp đồ ăn. Allen cho nhanh mấy lát bánh mì với mứt dâu phết đầy bên trên vào miệng và bắt đầu nhai ngấu nhiến. Laelia nhìn cậu, vẫn có vẻ rất ngạc nhiên với sức ăn kinh người của Allen, đặc biệt khi cậu sở hữu một thân hình mảnh mai đến vậy. Allen vừa nhai vừa quan sát những người đi xuống sảnh, cậu không gặp được người đàn ông đêm qua chuyện trò cùng, có thể anh ta đã ra ngoài từ sớm tìm kiếm vận may.

"Laelia." Allen gọi khi cô gái đặt thêm đồ ăn lên bàn cậu, sau đó gom gọn những bát đĩa bẩn bỏ vào lại trên khay. "Cậu có biết gì về Pha Lê Của Chúa không?"

Khay gỗ trượt khỏi bàn tay run rẩy của Laelia, chồng bát đĩa sứ rơi thẳng xuống sàn nhà vỡ tan ra. Tiếng đổ vỡ lớn đến mức khiến hai người đàn ông vừa ra đến cửa quay lại nhìn bọn họ chằm chằm, xầm xì gì đó với nhau trước khi mất dạng. Nhưng dẫu rằng như vậy, Laelia vẫn đứng bất động bên cạnh bàn Allen, đôi mắt mở to nhìn cậu với vẻ kinh hoàng. Allen nhẹ nhàng đẩy cô lùi lại, sau đó ngồi xuống trên sàn, cẩn thận thu nhặt từng mảnh sứ. Đến tận lúc này, cô gái mới đột nhiên bừng tỉnh lại.

"X-xin lỗi cậu." Cô lập tức ngồi xổm xuống bên cạnh Allen, luống cuống giúp cậu thu dọn phần bát đĩa vỡ. "Tôi bất cẩn quá."

"Không sao." Allen trấn an cô gái, cậu có thể nhận ra bàn tay đang nhặt từng mảnh sứ dính đầy nước sốt và vụn thức ăn vẫn còn đang run rẩy. Cậu chắc chắn Laelia biết gì đó về Innocence.

"Chuyện đó— cậu nên cẩn thận một chút."

"Cẩn thận cái gì cơ?" Allen hỏi lại một cách tò mò, để ý thấy Laelia kín đáo quay sang nhìn cậu. Đôi mắt nâu của cô như thể muốn nói với Allen điều gì, một điều mà cô không được phép dùng ngôn từ diễn giải ra.

"Ừ thì," Laelia cúi đầu cắn môi dưới, vẫn giữ vẻ mặt băn khoăn. "Dạo gần đây xảy ra rất nhiều những vụ mất tích, cho nên cậu hãy cẩn thận."

"À—" Allen giả vờ tỏ ra kinh ngạc, như thể cậu thật sự chỉ là một vị khách bình thường ghé đến vùng này với mục đích tham quan. "Tôi sẽ chú ý, cảm ơn cậu đã quan tâm. Còn nữa, hình như tôi chưa giới thiệu tên mình. Tên tôi là Allen. Rất vui được gặp cậu, Laelia."

"Xin chào Allen, tôi cũng rất vui khi được gặp cậu"

Cô gái trẻ cười bối rối, cơ thể đang căng cứng dần thả lỏng hơn. Cả hai người họ loay hoay mãi một hồi, cuối cùng cũng nhặt sạch mảnh sứ vỡ trên sàn. Laelia xin lỗi cậu thêm lần nữa. Allen xua tay, mỉm cười bảo không sao. Cậu không tiếp tục hỏi cô về Innocence hay về những vụ mất tích liên tiếp xảy ra ở vùng này, dù Laelia luôn tỏ ra thân thiện và rõ ràng có hảo cảm với Allen, nhưng phản ứng sợ hãi và thái độ lẩn tránh của cô trước những câu hỏi mở đầu của Allen đã thể hiện việc cô hoàn toàn không muốn nói đến chuyện này. Có lẽ, Allen nên tìm một cơ hội nào khác tốt hơn để hỏi.

Sau bữa ăn, Allen quyết định sẽ kiểm tra một vòng nhà nghỉ. Phòng của Kanda và cậu nằm ở khoảng giữa lầu hai. Phía trên họ còn có một tầng cũng được dành cho khách trọ. Nhưng Allen chưa bao giờ nghe được tiếng bước chân hay tiếng động ồn ào truyền xuống từ trên đó. Nên cậu nghĩ có thể tầng trên cùng không có nhiều khách trọ như hai tầng bên dưới.

Cầu thang dẫn lên tầng ba trông mới hơn hẳn hai đoạn cầu thang dẫn từ tầng hai xuống tầng một, và tầng một xuống sảnh. Có lẽ nó chỉ vừa được xây thêm. Đây là nhà nghỉ, nên việc ngôi nhà được mở rộng thêm cũng là chuyện rất bình thường.

Đúng như những gì Allen dự đoán, cấu trúc ở tầng ba không khác gì hai tầng còn lại. Những căn phòng đánh số nằm kề ở hành lang, đối diện thành hai dãy song song cách nhau bởi một đoạn đường đi ở giữa rộng chừng hai mét. Ở phía cuối đoạn hành lang hẹp, có một cửa sổ nhỏ đóng kín, ánh sáng yếu ớt lọt vào cũng chỉ đủ soi sáng một góc hành lang nhỏ ở đầu kia. Allen đi thẳng về phía đó. Cả hai dãy phòng đều không có khách. Có lẽ vì vậy nên đèn hành lang không được bật, chỉ có chút ánh sáng chiếu vào từ ô cửa bé tí dính chặt trên tường, khiến bầu không khí chung của cả tầng đều ẩm thấp và u ám.

Khi bước đến gần, Allen nhận ra ở phía cuối hành lang còn có một đoạn cầu thang khác dẫn lên trên. Những bậc cầu thang được phủ lên một lớp bụi dày, chứng tỏ đã rất lâu chẳng có người quan tâm tới.

"Trên kia vẫn còn phòng hay sao?"

Allen lẩm nhẩm, khom người leo lên đoạn cầu thang hẹp. Những bậc cầu thang dẫn cậu lên một căn phòng áp mái. Mặc dù, mọi thứ bên trong đều bám đầy bụi bẩn do lâu ngày không được ai quét dọn nhưng căn gác gọn gàng hơn nhiều so với dự đoán ban đầu của Allen. Một bàn gỗ chữ nhật thấp hơn chiều cao bình thường một chút, kê sát tường ngay dưới ô cửa sổ. Một tủ gỗ gần như ẩn hẳn vào mảng bóng tối, nơi góc phòng không được ánh sáng rọi qua. Vài món đồ linh tinh khác chất đầy hai thùng giấy nằm cạnh bên tủ gỗ. Allen xem xét qua một lượt căn phòng áp mái, hộc tủ của bàn gỗ và bên trong tủ áo đều trống trơn. Những đồ vật linh tinh trong hai thùng giấy phần lớn là những món đồ đã hỏng, bình sứ cắm hoa vỡ một phần, hộp nhạc không còn phát được âm thanh, hai con búp bê vải cũ mèm với phần chỉ may mục rữa bung ra khiến lớp bông trắng được nhồi bên trong lòi cả ra ngoài. Allen nhíu mày, khó chịu đặt một trong hai con búp bê vải với đôi mắt được khâu bằng chỉ đỏ đang nhìn cậu chằm chằm vào lại trong thùng giấy, sau đó dùng tấm vải trắng ố màu cậu tìm được phủ lên. Sau một hồi lục lọi, Allen thở dài đánh thượt, chẳng có dấu hiệu nào bên trong căn phòng cho thấy sự hiện diện của Innocence.

Mùi ẩm mốc của căn gác bắt đầu khiến Allen ngột ngạt. Cậu đứng dậy khỏi sàn nhà, phủi sạch bụi bẩn trên quần áo, gỡ cả mạng nhện bám trên tóc mình. Allen bước đến ô cửa sổ đục mờ đóng kín, có vẻ to hơn nhiều so với cửa sổ ở phòng Allen. Bản lề phát ra tiếng rinh rít inh tai, nhưng cuối cùng cánh cửa cũng chịu mở ra khi Allen dùng hết sức mình đẩy mạnh. Làn không khí lạnh tê người lập tức ùa vào ngay sau đó, tràn ngập mọi ngóc ngách của căn phòng áp mái bị lãng quên. Allen đưa tay vuốt má, miệng phả ra từng cụm khói mờ.

Từ vị trí trên cao của căn phòng áp mái, tầm nhìn của Allen trở nên rộng mở, cậu có thể dễ dàng thấy được bao quát xung quanh. Bức tranh mùa đông hiện ra trong tầm mắt, thế giới được màu trắng thuần khiết phủ lên. Allen hít vào thật sâu, hơi thở băng giá của mùa đông tràn vào phổi cậu, hòa tan theo dòng máu, chảy đến mỗi tế bào. Khiến các giác quan của Allen trở nên sáng rõ hơn bao giờ hết. Lần đầu tiên, cậu được nhìn thấy trọn vẹn khung cảnh yên bình của một ngày đông. Tuyết trắng đôi khi cũng trở nên vô cùng xinh đẹp khi ta biết cách ngắm nhìn.

Nhưng rồi, một luồng điện bất chợt xẹt qua đầu cậu. Đâm thẳng vào từ bên mắt trái. Con mắt bị nguyền rủa bởi Mana như một lời nhắc nhớ về quá khứ và con người Allen. Cậu thở hắt ra, khuỵu người trên bục cửa, bàn tay run rẩy áp chặt lên mắt trái bỏng rát của mình.

"Là Akuma."

Allen dùng bệ cửa sổ làm điểm tựa, cẩn thận để không rơi thẳng xuống dưới trong tình trạng thế này. Cơn đau bỏng rát dần qua đi. Hoặc cũng có thể do chính Allen đã quen dần với nó. Cậu rời tay khỏi con mắt bị nguyền, một nửa tầm nhìn của cậu lúc này đã bị phủ lấp bởi màu đen. Allen cảnh giác nhìn qua một lượt căn phòng, rồi lại nghiêng người quan sát khung cảnh bên dưới từ ô cửa sổ. Không có bóng người nào ở gần ngôi nhà trọ. Allen cắn môi, mắt trái của cậu có thể không phản ứng, nhưng khi nó phản ứng thì chắc chắn phải có sự tồn tại của Akuma. Hay Akuma đang ở bên trong ngôi nhà, nhưng nếu như vậy mắt trái của cậu đã phải phản ứng ngay từ ban nãy. Allen không chắc về phạm vi cảm nhận Akuma của con mắt bị nguyền. Cậu chưa bao giờ thật sự quan tâm đến khía cạnh này của con mắt. Allen bắt đầu hối hận vì đã chẳng chịu để ý kĩ hơn, nếu có thể đoán chừng vị trí của Akuma thì mọi chuyện đã đơn giản hơn nhiều.

Một cột khói bốc lên từ đằng xa, đập ngay vào tầm mắt Allen khi cậu đang cân nhắc về hành động tiếp theo của mình. Là Kanda. Gần như không suy nghĩ hay chần chừ, Allen lấy đà phóng thẳng xuống từ cửa sổ căn phòng áp mái. Rất may nó đủ lớn để cậu đưa được cả người qua. Innocence được kích hoạch khi Allen gần tiếp đất. Mặc dù làm như vậy rất nhiều khả năng cậu sẽ gây chú ý cho những người bên trong nhà trọ. Và tất nhiên, càng nhiều khả năng sẽ có người nhận ra cậu là Exorcist làm việc theo mệnh lệnh của Giáo Đoàn. Theo những gì Komui cảnh báo, sẽ thật sự phiền phức nếu thân phận của cậu và Kanda bị lộ ra. Nhưng Allen không còn thời gian để lo lắng nữa. Cậu chạy như bay về nơi những cột khói bốc lên. Allen đoán chừng số lượng Akuma trong đầu, có thể là tám hoặc mười tên. Tệ hơn có thể còn nhiều hơn số đó. Và nếu có một Level 4 trong số chúng thì sẽ là điều tệ nhất. Một mình Kanda sẽ không thể nào lo liệu được.

Allen lao đi điên cuồng dưới màn mưa tuyết lại bắt đầu rơi. Bìa cánh rừng hiện ra lần nữa. Hàng loạt tiếng nổ lớn rền vang đồng thời với những cột khói bốc lên cao đến tận trời. Một mảnh cơ thể Akuma bay về phía cậu sau một tiếng nổ kinh hoàng khác. Suýt chút nữa, Allen đã không tránh kịp vì quá bất ngờ, cậu bất giác ngả người ra sau, gót giày lún sâu xuống tuyết, cả cơ thể khuỵu xuống bề mặt lạnh băng mềm xốp bên dưới mình.

Một Akuma Level 1 lao thẳng về phía Allen từ đâu đó đằng sau những thân cây cằn cỗi. Thân hình đồ sộ của nó lại có thể di chuyển với tốc độ nhanh đến không ngờ. Chẳng bao lâu sau, rất nhiều Akuma bắt đầu kéo đến vây kín Allen.

"Mình bị phát hiện rồi." Allen gầm gừ, kéo Crown Clown chém một đường bén ngọt qua cơ thể con Akuma Level 1. Cậu không thể xác định được vị trí lúc này của Kanda sau hàng đống cột khói bốc lên và những mảnh cơ thể Akuma văng tứ tung từ sau vụ nổ.

"Allen Walker, ngươi sẽ không bao giờ có thể chạy thoát khỏi Bá Tước Ngàn Năm đâu. Cả ngươi và No— 14."

Lũ Akuma cứ không ngừng xông tới, số lượng nhiều đến khó tin. Allen nghiến răng, vẫn tiếp tục chạy về phía trước, không nhân nhượng vung thẳng Crown Clown để mở đường. Đám khói tỏa ra từ cơ thể lũ Akuma bị Allen chém đứt khiến tầm nhìn dưới màn tuyết rơi trắng xóa càng thêm hẹp lại. Allen di chuyển chỉ dựa hoàn toàn vào cảm giác, những giác quan còn lại căng ra, khi cậu vừa phải tiến lên, vừa phải dọn sạch lũ Akuma cấp thấp cản đường. Linh hồn của những người bị Bá Tước biến thành đồ chơi thét gào xung quanh cậu. Những mất mát và nỗi đau của họ sẽ mãi không bao giờ biến mất, dù cho linh hồn có tan biến cùng sự vỡ vụn của thân thể không còn nhân dạng được tạo ra.

"Kanda, anh đang ở chỗ quái nào vậy hả?!" Allen dùng toàn bộ sức mình hét lên. Tiếng gọi của cậu vang vọng vào sâu bên trong cánh rừng mùa đông trơ trọi lá. Nhưng vẫn không có tiếng trả lời. Trái tim Allen bắt đầu tăng nhịp đập. Cả trí óc lẫn cơ thể cậu đều lạnh cóng. Cái lạnh xâm chiếm từ cả bên ngoài lẫn bên trong, khi Allen nghĩ rằng có thể Kanda đã gặp điều gì hiểm nguy trước khi cậu đến. Với số lượng Akuma nhiều như vậy, thậm chí còn nhiều hơn dự liệu ban đầu của Allen.

Một cột khói khác bốc lên cùng tiếng nổ lớn từ phía bên kia khu rừng. Allen khựng người trong chốc lát, rồi bắt đầu chuyển hướng. Các mảnh cơ thể Akuma bị cậu xử lí nằm rải rác khắp nơi, khiến lối vào khu rừng trông chẳng khác gì lối vào khu phế liệu. Lại là một loạt tiếng nổ đinh tai khác, ruột gan Allen như lộn hết ra ngoài. Mặc dù, cậu vẫn cố giữ vững niềm tin rằng Kanda rất mạnh. Và sẽ chẳng có một Level 4 nào trong số những Akuma vây lấy anh phía trước. Chắc chắn sẽ là như vậy.

Nhưng lời cầu nguyện của Allen ngay lập tức bị dập tắt khi cậu nghe được tiếng cười man dại của lũ Akuma ở gần hơn nơi xảy ra giao chiến. Lại một thứ gì đó đang lao về phía cậu, không phải nói đúng hơn là bị ném về. Allen thậm chí chẳng có đủ thời gian để xác định xem thứ bị ném đến đó là gì khi sức nặng trên người cậu đột ngột tăng lên từ sau cú va chạm đầy choáng váng. Cơ thể Allen lần thứ hai trượt dài trên nền tuyết, với cơn đau xuyên vào óc truyền đến từ vị trí be sườn.

"Moyashi?!"

Thứ gì đó Allen vừa thắc mắc lại chính là Kanda. Anh bây giờ đang nằm đè lên cậu, vai trái rách tươm bốc khói, và một nửa gương mặt điển trai bị bao phủ bởi những dấu sao năm cánh màu đen đang dần biến mất.

"Kanda!! Tôi đang chạy đi tìm anh đấy. Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy? Khắp nơi toàn là Akuma."

"Có vẻ như bọn chúng đã phát hiện ra Innocence đang ở đây rồi."

Kanda chậc lưỡi, nghiêng người khó chịu phun máu từ miệng ra. Allen vẫn cảm thấy một bên sườn đau nhói khi cả hai cùng đứng dậy. Từ phía Kanda vừa bay đến, tiếng cười man dại mỗi lúc một rõ ràng hơn. Allen không thể không thừa nhận đây là lần đầu tiên cậu nghe được thứ âm thanh xảo nguyệt đến nhường này. Kanda túm lấy bên cổ tay còn lại của Allen kéo cậu lùi về sau. Allen nhíu mày, cắn răng chịu đựng cơn đau nơi sườn phải.

"Chuyện gì vậy?"

"Level 4. Nó đến rồi."

Mugen chĩa thẳng về phía trước, một bên sườn mặt Kanda quay về phía cậu. Allen có thể dễ dàng nhìn thấy những vết thương đang bắt đầu khép miệng trên gò má anh. Cậu mỉm cười méo mó. Vậy ra thực sự có một Level 4 ở nơi này.

"Tôi không biết nên nói là chúng ta may mắn hay là xui xẻo nữa."

Allen đưa tay gạt đi mớ tuyết bám trên tóc mình, Crown Clown chĩa về cùng một hướng với Mugen. Cả hai người họ đều căng thẳng, thậm chí Allen còn cảm thấy rõ mồn một sức nặng trên từng hơi thở mờ khói trắng cậu phả ra.

Khoảng cách giữa họ đến tiếng cười của con Akuma càng lúc càng thu ngắn lại. Allen siết chặt lấy Crown Clown. Không ai trong hai người từng đụng độ một Level 4 nào trước đó. Thông tin về Akuma với cấp bậc tiến hóa cao hơn được báo về Giáo Đoàn vô cùng chớp nhoáng. Thậm chí, Allen còn không thể hình dung được một Akuma mạnh hơn rất nhiều với những thứ cậu từng đụng độ sẽ trông ra thế nào. Nhưng dường như Bá Tước vẫn luôn không ngừng tìm cách nâng cấp những món đồ chơi của lão. Và từ lâu Allen đã trở thành một mục tiêu được nhắm tới khi mối liên hệ giữa cậu và No.14 bắt đầu trở nên rõ nét. Đáng lẽ, Allen không nên tỏ ra ngạc nhiên đến nhường này khi biết có một Level 4 xuất hiện ở nơi cậu và Kanda làm nhiệm vụ.

"A, tên Exorcist đáng ghét ở đây rồi. Nào, hãy để ta đưa các người xuống địa ngục nhé."

Cơ thể con Akuma Level 4 lửng lơ giữa khoảng trời tuyết rơi trắng xóa, nụ cười gian xảo nở trên môi và chất giọng rinh rích như một món phụ kiện hoàn hảo tô điểm thêm cho vẻ ngoài tà ma đó.

"Đừng chết đấy, Moyashi."

"Anh nên lo cho mình thì hơn đấy."

Kanda cười khẩy, khi hai người cùng lúc lao lên. Con Akuma khinh khỉnh nhìn bọn họ, hai nòng súng nối liền với phần cẳng tay trắng hếu giơ lên. Làn mưa đạn bắt đầu xả xuống khiến lớp tuyết quanh họ bắn lên mịt mù. Cậu và Kanda tách nhau ra, chạy vòng sang hai phía, với hi vọng tìm được cơ hội đến gần con Akuma trong làn mưa đạn đang không ngừng trút xuống.

"Vô dụng thôi." Con Akuma bật cười khanh khách. "Trông xem các ngươi mới đáng thương đến thế nào. Chết đi! chết đi!"

"Chết tiệt!"

Kanda bật ra tiếng chửi thề lúc hai người gặp lại nhau ở phía bên kia vòng chạy với con Level 4 làm tâm. Cơ thể lơ lửng giữa không trung của con Akuma tạo thành một đường vuông góc với mặt đất, hai nòng súng hạ thấp xuống bên người. Nó bắt đầu xoay, tốc độ một tăng dần cho đến khi mắt Allen không còn phân biệt được các bộ phận trên cơ thể con Level 4 trong chuyển động xoay tròn với tốc độ cực cao. Một trận mưa đạn khác bắt đầu trút xuống, vẽ ra một đường tròn sâu hoắm trên tuyết bao lấy con Akuma, tượng trưng cho ranh giới cậu và Kanda không thể phạm vào.

"Nếu cứ thế này thì chúng ta thậm chí còn không thể lại gần chứ đừng nói là xử nó."

Allen cảm thấy cả hai đang nhảy một điệu nhảy điên rồ trong một khung cảnh cũng điên rồ không kém. Trên nền nhạc được tạo thành bởi tiếng cười man dại và tiếng đạn nổ đinh tai.

"Tôi sẽ tìm cơ hội cho anh!"

Allen thậm chí còn chẳng cho Kanda thời gian suy nghĩ đã phủ vạt áo choàng lên phía trước rồi lao lên. Với Clown Crown làm khiên đỡ, Allen dồn hết sức vào cú nhảy của mình. Làn mưa đạn dội mạnh vào thanh kiếm bị đẩy về hai phía. Cơ thể con Akuma vẫn xoay tròn quanh trục. Mặc dù Allen không có kế hoạch chắc chắn nào, nhưng cậu vẫn lao lên không hề nao núng. Nếu họ cứ để con Level 4 tiếp tục chiếm thế chủ động trong trận chiến này thì cơ may giành được chiến thắng sẽ càng thấp hơn.

"Thật quá ngu ngốc mà. Ngươi tính cứ như vậy mà lao thẳng lên sao, Allen Walker?"

Allen nhấc Crown Clown ra khỏi tầm nhìn, lưỡi kiếm nặng nề trùng xuống trong tay cậu. Từng loạt đạn Akuma nối tiếp nhau bay đến kèm theo từng cơn đau xé thịt xuyên qua người Allen. Cậu vung mạnh Crown Clown về phía con Level 4, nhưng những viên đạn bay đến với tốc độ cực nhanh đã khiến lưỡi kiếm vừa vung ra dội ngược trở về. Allen bật ra tiếng chửi thề, khi con Akuma dùng răng ngoạm chặt lấy Crown Clown chỉ trong chừng nháy mắt. Cơ thể Allen ngay lập tức bị kéo vào trong một chuyển động tròn. Không mất quá nhiều thời gian để cậu nhận ra ý định của con Level 4. Allen bật người lên, nhắc cả hai chân đạp mạnh vào bụng con Akuma, dùng phần cơ thể đó làm điểm tựa để rút Crown Clown ra khỏi hàm răng đang nghiến chặt vào. Nhưng dẫu Allen có dùng bao nhiêu sức lực thì lưỡi kiếm vẫn không hề di chuyển. Con Level 4 tàn độc nhìn cậu bằng hai con ngươi màu đỏ máu. Vẻ xảo nguyệt trên mặt nó tăng lên và cũng là khi Allen cảm thấy miệng khẩu súng máy nóng rực áp lên thành bụng cậu. Một loạt tiếng đạn nổ hòa vào tiếng thét đau đớn của Allen khi những viên đạn bay khỏi nòng súng tàn nhẫn xuyên vào cơ thể cậu.

"MOYASHI!!"

"Kanda, lên đi!"

Allen không còn đủ thời gian để suy xét về mức độ liều lĩnh trong hành động của cậu lúc này. Tất cả chỉ như một ván bài và cậu là người đặt cược. Chỉ đến khi lật bài, mới biết được ai là người thắng kẻ thua. Allen rời tay khỏi Crown Clown, trong một tích tắc cậu đẩy người lên, dùng chính cơ thể che kín tầm nhìn của con Level 4. Họng súng vẫn kề ngay sát bụng, nóng rực và bốc khói. Làn da Allen như bị thiêu đốt ở chỗ tiếp xúc với cơ thể con Akuma. Một chuỗi âm thanh lẫn lộn giữa tiếng gầm gừ, tiếng súng nổ và tiếng gào của Allen.

"NHANH LÊN!"

Allen không còn có thể nghe được tiếng Kanda chửi thề. Nhưng cậu biết anh chắc chắn sẽ làm như vậy, đó vốn là thói quen được hình thành bởi tính cách cộc cằn đáng ghét của tên khốn đẹp trai đó. Và trong một khoảnh khắc, khi da thịt cậu gần như bị nướng chín bởi sức nóng từ cơ thể Akuma, Allen lại cảm thấy rất buồn cười.

Lưỡi kiếm của Mugen vạch ra một đường dài giữa không trung. Allen nghe được tiếng rít gào giận dữ của con Akuma bên trên làn khói súng. Một bên tay và cánh nó đã bị Mugen xé toạt. Cơ thể con Level 4 trở nên mất thăng bằng, khiến sức nặng của cả nó và Allen bắt đầu ghì kéo cả hai xuống đất. Với sự phẫn nộ hằn sâu trong hai tròng mắt đỏ lòm, con Akuma há miệng khiến Crown Clown không còn gì giữ lại rơi thẳng xuống nền tuyết. Rời khỏi Innocence, Allen không còn bất kỳ sự bảo vệ nào. Hàm răng sắc nhọn của con Level 4 chớp lấy thời cơ, ngoạm chặt vào bả vai Allen, nòng súng nóng rát áp sát vào một bên be sườn. Nỗi căm phẫn chảy tràn trong đôi mắt rực cháy của con Akuma dường như đang muốn nghiền nát Allen thành tro bụi. Cơn đau truyền đến từ khắp nơi trên cơ thể đang khiến thần kinh của Allen dần trở nên tê liệt.

Kanda rít lên, lưỡi của Mugen vẫn cắm chặt vào nơi đã từng nối liền với cánh tay con Level 4. Nhưng mỗi lần Kanda ấn Mugen vào sâu hơn, thì hàm răng của con Akuma lại càng nghiến xuống trên bả vai Allen như đáp trả, từng tiếng kêu đau đớn của cậu bắt đầu làm Kanda nao núng.

"BaKanda, chém đi!! anh còn đợi gì nữa hả?!"

Nhưng Kanda đã không còn cơ hội nữa. Với một Allen bị ngoạm chặt và một Kanda bám vào chuôi kiếm cắm sâu trong người, con Akuma lao vùn vụt lên bầu trời xám xịt bên trên. Mặt đất phủ tuyết trắng xóa mỗi lúc một trở nên xa dần bên dưới họ.

Con Level 4 đưa họ lên đến độ cao mà Allen thậm chí còn chẳng thể phân biệt được đâu là cánh rừng đâu là đồi tuyết qua khóe mắt mình. Hai má cậu đông cứng lại vì cái lạnh cắt xuyên vào da thịt trên cao. Gió tuyết thét gào cuồng nộ bên tai. Khi con Akuma bỗng dưng dừng lại, cơ thể đau nhức của Allen bồng bềnh lơ lửng giữa không trung. Nhưng trạng thái đó cũng chỉ kéo dài trong vài giây ngắn ngủi khi con Level 4 đột nhiên trút ngược người, đẩy cả ba vào một cú rơi tự do không gì cản trở.

"Khốn kiếp!"

Kanda phun ra một loạt những tiếng chửi thề, giữ chặt phần chuôi kiếm của Mugen. Nhưng anh cũng chỉ có thể làm đến vậy. Vì nếu Kanda cắt đôi cơ thể con Level 4 lúc này, bọn họ sẽ hứng chịu toàn bộ vụ nổ từ trên cao.

"BaKanda, thế quái nào khi nãy anh chỉ cắt mỗi cánh và tay nó vậy? Nếu anh cho nó tan xác luôn thì bây giờ hai đứa không phải chơi cái trò rơi tự do giữa trời tuyết như thế này." Allen không có ý định càu nhàu hay trách móc. Chỉ là cậu đã quá quen với giọng điệu trêu tức Kanda trong những tình huống thế này. Và tất nhiên, tên đó cũng có cùng một thói quen như vậy.

Bất chấp tình cảnh hiểm nguy của họ và bộ dạng tàn tạ của Allen. Kanda vẫn quắc mắt nhìn cậu bằng vẻ mặt cau có quen thuộc của thường ngày.

"ác ươi ông ới ình ản àm ao— (Các ngươi trông mới bình thản làm sao)" Con Akuma rít qua hàm răng nghiến chặt vào, Allen cảm thấy xương bả vai mình sắp vỡ vụn ra. Kanda ngay lập tức nhấn Mugen vào sâu hơn, sâu đến mức cậu đã không còn nhìn thấy lưỡi kiếm đâu. Đôi mắt con Akuma long lên xồng xộc chứng tỏ nỗi đau Innocence mang lại cho cơ thể nó cũng không dễ chịu chút nào.

"ũ ốn. (Lũ khốn.)"

"Thả cậu ta ra ngay!"

"A—" Level 4 bật cười khùng khục qua khoảng hở gần như không hề tồn tại giữa hàm răng nó và da thịt Allen. "ì a à ươi ợ ằng óc ày ị ương (Thì ra là ngươi sợ thằng nhóc này bị thương.) a a a a. ậy ì, a ẽ o ươi ấy ó an -ương át ịt ay ước ặt ình. (Hahaha. Vậy thì, ta sẽ cho ngươi thấy nó tan xương nát thịt ngay trước mặt mình.)"

Những lời nói của con Akuma chẳng khác gì một chuỗi những đơn âm yếu ớt dễ dàng bị gió tuyết gạt phăng đi. Allen không thể nghe hiểu một từ nào. Nhưng nét mặt bỗng trở nên vô cùng khoái trá và đôi con ngươi màu đỏ máu sáng lên tia nhìn nhẫn tâm của nó khiến cậu bất an. Allen lập tức quay sang nhìn Kanda, anh vẫn đang nhăn nhó tìm cách xoay sở giữ mình trên phần chuôi kiếm của Mugen.

Allen định mở miệng gọi tên anh nhưng thanh âm phát ra từ họng cậu nhanh chóng bị nuốt chửng bởi hàng loạt tiếng nổ đinh tai khác. Cơn đau truyền đến rất nhanh, nhanh hơn cả cái nhìn Kanda trao cho cậu, nhanh hơn cả nhận thức của Allen khi cậu nhìn xuống phần bụng bê bết máu của mình.

"a ét ải ùng ạn ủa on ười. (Ta ghét phải dùng đạn của con người.) ưng á ước ảo ằng ó ất ó ợi i ành o ũ ừ à ó ả ăng áng i-us A-ku-ma ư ác ươi. A-llen -alk-er, ươi ết ắc ồi. -a-a-a. (Nhưng Bá Tước bảo rằng nó rất có lợi khi dùng cho lũ Exorcist có khả năng kháng Virus Akuma như các ngươi. Allen Walker, ngươi chết chắc rồi. Hahaha.)"

Trong cơn mê được dệt thành bởi nỗi đau, khói súng và một màn tuyết rơi trắng xóa. Allen bỗng nghĩ tới thiên đường. Và rồi cậu bỗng nghĩ về Mana. Không phải Allen muốn buông xuôi, chỉ là lắm lúc trong cuộc đời mình, Allen chợt nghĩ rằng cái chết có lẽ chính là lối thoát tốt nhất dành cho cậu.

Từng ngóc ngách trong con người Allen, dường như đều bị bóng tối đổ đầy. Thứ bóng tối sền sệt bám lấy cậu trong suốt ngần ấy năm. Cuối đường hầm nơi Allen vẫn luôn liều mình chạy đến từ lâu đã không còn ánh sáng. Len lỏi trong đoạn đường hầm chật hẹp, là tiếng cười rinh rích của lũ Akuma. Cơ thể Allen dần cứng lại, cả tay và chân cậu đều trở thành những khối cơ vô dụng, bất lực treo mắc vào cặp hàm sắc nhọn của con Akuma Level 4.

"BAKA MOYASHI?!"

Tiếng hét của Kanda như một luồng sáng rọi thẳng vào tâm trí mịt mù của Allen. Đôi mắt cậu đột nhiên mở lớn. Bầu trời nhạt nhòa tuyết trắng lần nữa phản chiếu vào đôi đồng tử màu xám bạc của Allen. Cậu bật ra một tràng ho không chủ đích. Vai trái lại nhói đau, tay chân buốt giá vì cái lạnh. Nỗi đau đã quay về. Không, không phải chỉ mỗi nỗi đau mà là mọi thứ. Thế giới này đã lại quay về trong tiềm thức Allen.

"Kanda." Allen cố bật ra âm thanh từ cổ họng. "Nghe đây, một là anh rút Mugen ra và đáp xuống an toàn. Sau đó chờ khi tôi và con Akuma chạm đất thì lao lên xử nó. Hai là giải quyết ngay lập tức ở chỗ này. Khoảng cách đến mặt đất chẳng còn bao xa đâu."

Kanda trao cho cậu ánh mắt hoài nghi, hoặc cũng có thể là lo lắng. Allen không chắc được. Cậu chỉ biết cái nhìn trong mắt anh rất lạ, cứ như thể Allen vừa nói ra một điều sai trái. Nhưng cậu không sai, và cậu biết Kanda thậm chí còn hiểu rõ điều đó hơn cậu rất nhiều.

"Moyashi, cậu định—"

"Không!" Allen cắt lời anh ngay tức khắc. Họ vẫn đang rơi thẳng xuống với sự ghì kéo của bàn tay trọng lực. Đôi mắt đỏ ngầu của con Akuma đảo tròn trong hốc mắt. Allen không hiểu vì sao nó không tặng cậu thêm một loạt đạn thứ hai vào bụng. Nhưng dù thế nào, đó cũng không còn là vấn đề của Allen. "Đừng nói rằng anh đang có cái suy nghĩ ngu ngốc rằng tôi định tự tử cùng con Akuma đấy nhé. Tôi trả lời thẳng thắn là không. Kanda, đừng do dự nữa. Ra tay đi."

Họ trao đổi cái nhìn trong khoảnh khắc. Đây là lần đầu tiên Allen nhìn thấy Kanda do dự trong việc kết liễu kẻ thù. Và nếu trong một hoàn cảnh bớt khắc nghiệt hơn, có lẽ Allen đã không kiềm được mà phá lên cười, đồng thời buông lời châm chọc về vẻ mặt của anh.

"So với chuyện tan xương nát thịt khi rơi từ trên cao xuống với việc chịu một vụ nổ nhỏ giữa không trung thì tôi thích cái thứ hai hơn nhiều."

Allen bình phẩm nhẹ nhàng, mỉm cười lúc nhìn anh. Và rồi, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy bàn tay trên chuôi kiếm của Mugen di chuyển. Con Level 4 trợn mắt lên nhìn cậu khiến cho đôi tròng mắt nó trông như thể sắp rớt hẳn ra ngoài. Allen cười nhàn nhã, một nửa để trêu ngươi, một nửa để diễn tả ra cảm xúc thật trong lòng cậu lúc này. Một cảm giác an yên kì lạ.

"ũ ốn ác ươi. (Lũ khốn các ngươi)!!!"

"Đã đến lúc mày nên ngưng nói rồi đấy."

Lưỡi kiếm của Mugen kéo một đường dài, cắt xuyên qua cơ thể con Level 4. Trước khi con Akuma nổ tung kéo theo một lớp màn khói bụi đặc dày, Allen đã kịp thấy được đường kiếm của Kanda vạch ra một hình vòng cung ánh sáng, khoanh vòng khoảng trời màu xam xám phía trên kia vào một vòng tròn vừa khít với tầm nhìn của cậu.

Cho đến khi tất cả lụi tàn, bầu trời hay màn tuyết rơi trắng xóa đều biến mất khỏi tiềm thức Allen, cậu vẫn cảm thấy cái níu tay vẫn luôn không thể dịu dàng của Kanda trên bờ vai cậu. Nhưng đó cũng chỉ là một chút cảm giác thoáng qua, thực hư khó đoán. Đôi mắt cậu nhắm nghiền trong cơn đau như nhấn chìm tâm trí, cả cơ thể Allen buốt rát vì cái nóng và những chỗ bị thương đang không ngừng túa máu. Mùi xăng bốc lên hăng nồng, gần như choáng mất phần tỉnh táo nhỏ nhoi còn lại trong tâm trí Allen. Thậm chí, cậu còn chẳng cảm thấy được cơ thể mình có đang rơi không nữa. Cứ như thể không thời gian quanh cậu, đã biến mất đột ngột sau đường kiếm của Kanda.

"-shi! ...-yashi! ...Moyashi!"

Cái gì vậy? Moyashi lại là cái gì? Allen lẩm bẩm, người run lên bần bật khi cuối cùng cái lạnh cũng tìm được đường lách vào nhận thức của Allen. Mùi xăng, cơn đau, máu và tuyết lạnh. Trong một mớ hỗn độn mùi hương và cảm giác, cậu lại nghe thấy giọng ai đang thầm gọi. Gấp gáp, vội vàng và có phần thô ráp. Như thể một dải tạp âm chưa qua xử lí, với hàng đống từ ngữ nửa lạ nửa quen.

"Chết tiệt!"

Lại là mùi máu, lần này thậm chí còn rõ ràng hơn. Đến mức Allen có cảm tưởng như rất nhiều máu đang chảy qua miệng mình, đọng lại trên đầu lưỡi. Vị tanh nồng khó nuốt khiến cậu cảm thấy buồn nôn. Nhưng ngay sau đó lại là cảm giác dễ chịu đến bất ngờ. Cứ như mặt đất khô cằn vì hạn hán gặp được cơn mưa. Các giác quan của cậu lại bắt đầu trở nên sáng rõ. Tay chân tê rần đau nhói, tuyết lạnh buốt phía sau lưng. Nhưng bờ môi cậu lại có cảm giác vô cùng ấm nóng, ai đó dường như đang hôn cậu—

Allen ngay lập tức mở bừng mắt trong kinh ngạc. Và hình ảnh đầu tiên cậu nhìn thấy chính là đôi mắt Kanda, đôi mắt đen thăm thẳm cậu chưa bao giờ có cơ hội nhìn gần, đang phản chiếu vẹn nguyên trong màu mắt cậu. Allen gần như hét toáng lên. Nhưng khi cậu mở miệng ra thì hơi lạnh lại bắt đầu khiến cậu ho sằng sặc.

"Moyashi, cuối cùng cũng tỉnh rồi."

"Anh vừa cho tôi uống cái quái gì vậy?!" Allen định đưa tay lên quẹt ngang miệng mình nhưng cả người cậu đều đau buốt đến mức một cử động nhỏ bây giờ cũng gần như bất khả thi. "Tanh khiếp luôn ấy!"

"Máu thì tất nhiên phải có mùi tanh rồi, Moyashi ngốc." Kanda cười khẩy, vẫn giữ nguyên khoảng cách giữa anh và gương mặt cậu.

"M–máu—?! Ý anh là anh cho tôi uống máu của anh á!"

"Đúng vậy." Kanda nhếch mép vẻ bất cần. Và cậu thật sự không muốn thừa nhận khi nhìn gần anh ta thậm chí còn điển trai hơn. "Tôi không thường cho máu người khác, cậu nên cảm thấy biết ơn đi. Nó vừa cứu sống cậu đấy."

"Ồ, thiệt là quý hóa quá nhỉ." Allen bĩu môi. Vậy ra chuyện máu Kanda có thể giúp chữa thương là sự thật. Cậu đã từng nghe Marie nói về chuyện đó một lần. Nhưng Allen vẫn nghĩ đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. "Nhưng mà anh cũng hẹp hòi thật đấy. Chỉ cho một ít máu vậy thôi sao. Cả người tôi vẫn đau đến không thể cử động được đây này."

Kanda nhướn mày nhìn cậu. Mặt đất phủ đầy tuyết trắng, màu trắng hòa lẫn với màu tóc Allen, nhưng lại khiến mái tóc Kanda nổi bật hơn bao giờ hết. Phân nửa bầu trời xám nghét phía trên kia vẫn bị che lấp bởi một phần gương mặt anh khi Allen nghiêng đầu. Nhưng khi cái nhếch môi đầy ngạo nghễ trên gương mặt Kanda quay trở lại, khi anh ngậm qua loa ít máu từ vết rạch trên cánh tay mình, sau đó cúi người thấp xuống, đẩy nó vào khuôn miệng hé mở của Allen, thì bầu trời trên kia lại lần nữa biến mất trong tầm mắt cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro