Night 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi mọi vấn đề đã được giải quyết xong, như là chuyện lũ Akuma hay chuyện vết thương không ngừng chảy máu của Allen, hay việc cuối cùng hai người họ cũng tách được nhau ra khỏi trò hôn hít có vẻ đã trở thành chuyện rất thường xuyên trong những ngày này. Thì Allen lại nhanh chóng nhận ra một vấn đề khác đang được phơi bày ra trước họ, khi cậu nhìn xuống bộ quần áo bê bết máu trên người mình.

"Làm cách nào chúng ta trở về nhà trọ mà không gây sự tò mò cho người khác đây?"

Kanda quay sang nhìn cậu, hơi nhíu mày. Và cậu nhận ra bộ dạng của anh thậm chí sẽ còn gây ra nhiều sự tò mò hơn so với cậu. Mái tóc đen dài xõa xuống vai, những vệt đỏ từ vết thương chỉ vừa lành phân nửa chạy chằng chịt trên cổ và phần vai trái mà chỗ áo nơi đó đã nát bươm từ ban nãy.

Allen thở dài, cố gắng lê bước chân trĩu nặng trên nền tuyết. Lượng máu cậu nhận được từ Kanda đã giúp vết thương cải thiện ít nhiều, mặc dù nó vẫn còn chảy máu. Khi quay đầu nhìn lại, Allen có thể nhìn thấy những chấm đỏ li ti kéo dài theo trên mặt tuyết. Nhưng điều tệ hại nhất có lẽ là gương mặt cậu, mái tóc trắng ướt đẫm vì tuyết áp chặt vào hai má, bê bết máu tươi. Đến cổ áo sơ mi cậu mặc trên người cũng chịu cùng chung số phận. Allen tin chắc với bộ dạng này, cậu sẽ dễ dàng dọa người ta phát khiếp.

"Anh định lơ tôi đấy à, BaKanda?"

Kanda liếc mắt nhìn cậu thêm lần nữa. Nhưng lần này, thay vì im lặng quay đi, anh ta lại thở dài. Dù rất nhẹ.

"Đó chẳng phải là chuyện gì to tác cả, Moyashi. Nếu cậu lo lắng về ba cái thứ như vậy thì chỉ cần đợi đến khi lũ người ở nhà trọ đi ngủ hết rồi trở vào là được."

Allen bực bội nhìn anh. Mà thậm chí không hiểu vì sao mình lại trở nên như vậy.

"Là Allen. Và anh định nói với tôi rằng chúng ta sẽ lang thang ở ngoài này cho đến khi mọi người đi ngủ hết? Đến lúc đó, tôi không chết vì mất máu thì cũng sẽ chết vì lạnh đấy."

Kanda chậc lưỡi nhìn cậu khi Allen đưa tay phủi lớp tuyết bám trên vai áo mình. Ngôi nhà trọ ba tầng cũ kĩ lờ mờ hiện ra trong tầm mắt. Tuyết lại bắt đầu rơi và hầu như không có dấu hiệu dừng.

"Cậu quả đúng là giá đỗ." Kanda cười khẩy trong lúc nhìn Allen xoa hai bàn tay vào nhau cho đỡ lạnh.

"Ừ đấy." Allen trả lời, giọng đầy thách thức. Mặc dù cậu nghĩ tốt nhất bọn họ không nên bắt đầu cãi nhau trong tình huống thế này. Nhưng Allen vốn đã quá quen với cách đối đáp lời Kanda như vậy, đến mức nó đã thành một loại phản xạ bật ra vô chủ đích. "Nên nghĩ cách khác thôi."

"Làm quái gì còn cách khác." Kanda trả lời, giọng không đoán được là dửng dưng hay bực bội. "Hay là cậu muốn leo vào bằng cửa sổ."

"Đúng rồi nhỉ!" Allen đột nhiên hét toáng lên khiến Kanda phải quay sang nhíu mày nhìn cậu.

Gương mặt Allen lập tức trở nên rạng rỡ, khi cậu nhìn về phía ngôi nhà trọ đang càng lúc càng hiện rõ hơn trong màn tuyết rơi trăng trắng.

"Chúng ta có thể vào bằng cửa sổ!"

Kanda nhướn mày, hai tay anh khoanh hờ trước ngực. Và Allen có thể nhìn thấy thái độ như kiểu muốn nói cậu điên à trong ánh mắt anh.

"Oi, thái độ đó là sao hả? Tôi nói đàng hoàng đấy."

"Cửa sổ phòng cậu mở à?" Người con trai lớn hơn nói gần như châm chọc khiến Allen phải quắc mắt nhìn anh cảnh cáo.

"Không, BaKanda. Làm ơn bỏ ngay cái thái độ chết tiệt đó của anh đi!" Allen cằn nhằn, trong lúc đưa tay kéo cao cổ áo, một hành động chỉ vì thói quen. "Chúng ta sẽ vào bằng cửa sổ phòng gác mái. Khi nãy tôi đã nhảy xuống từ đó đấy."

"Hả?" Kanda lườm lườm nhìn cậu, như thể Allen lại vừa nói điều gì kì lạ lắm. Lần này, Allen cũng chẳng hơi đâu phản ứng lại làm gì. Thay vào đó, cậu nhún vai và chọn cách trả lời bình thản nhất.

"Chuyện dài lắm, tôi sẽ kể cho anh sau."

Kanda không nói gì, chỉ hơi nhíu mày nhìn cậu. Và cũng là lúc cậu nhận ra ngôi nhà đã ở gần như ngay trước họ. Màn đêm vẫn còn lâu mới bắt đầu buông xuống, nhưng dù vậy dưới bầu trời phủ đầy mây xám nghét không lọt được bao nhiêu ánh mặt trời kèm với màn mưa tuyết đang càng lúc càng dày đặt hơn, thì dù có là ngày hay đêm cũng chẳng khác nhau là mấy. Allen đưa mắt tìm kiếm khung cửa sổ của căn phòng áp mái. Và cậu gần như hét toáng lên khi nhận ra cánh cửa vẫn còn mở nguyên như vậy. Quả là may mắn.

"Chúng ta sẽ đi vào từ đó." Allen chỉ tay về phía khung cửa sổ để mở ở gần chỗ mái nhà. Tôi sẽ dùng Crown Clown nhảy lên đó trước rồi kéo anh lên."

Kanda có vẻ chẳng thích thú gì với kế hoạch của Allen. Bằng chứng là gương mặt anh trông cực kì nhăn nhó. Nhưng cậu chẳng quan tâm, Allen đi thẳng đến bên dưới khung cửa sổ, ngửa đầu nhìn lên, cẩn thận lưu ý đến những ô cửa sáng đèn tầng dưới.

"Oi, Moyashi. Làm gì thì nhanh tay lên đi."

Allen vẫn không quên quay lại tặng Kanda một cái lườm, trước khi nhún người nhảy lên trên. Một bên sườn Allen nhói đau vì cú nhảy, cậu có thể cảm thấy vết thương vẫn còn chưa khép miệng hoàn toàn lại rách ra, máu tươi thấm ướt lớp vải áo tối màu. Allen lờ vết thương đi, cậu thành công bám một tay lên thành cửa sổ, sau đó xoay sở trèo được vào bên trong căn phòng áp mái đã trở nên thoáng đãng hơn vì được thông với không khí bên ngoài.

Khi hai chân Allen nhẹ nhàng đặt xuống mặt sàn bám bụi, cậu cúi người phủi lớp tuyết đi. Nhưng rồi khi cậu chuẩn bị quay người kéo Kanda lên từ bên dưới, thì dáng hình mảnh mai đứng sững sờ ngay trước cánh cửa phòng mở toang ra của Laelia được thu trọn vào trong màu mắt xám bạc của Allen. Nét mặt sợ hãi của cô in hằn lên rõ nét. Khiến Allen nhanh chóng nhận ra vẻ ngoài lấm lem máu đỏ của mình đang khiến cô gái hoảng sợ đến thế nào.

"Laelia—"

Âm thanh đầu tiên Allen nghe được trước khi cậu quăng mình tới trước trong một động tác nhanh không tưởng chắc chắn là tiếng hét. Bàn tay phải đeo găng lấm bẩn bịt chặt miệng Laelia. Ánh mắt cô gái càng trở nên hoảng loạn nhiều hơn nữa. Toàn thân cô run lẩy bẩy. Và dù muốn dù không, Allen cũng không thể thả tay ra lúc này.

"A a—"

"Laelia, tôi biết tôi đã làm bạn sợ." Allen cố gắng dùng lời lẽ giúp cô gái trẻ bình tâm hơn một chút. "Tôi có thể giải thích chuyện này, nhưng xin cậu. Làm ơn đừng hét lên. Được chứ?"

Đôi mắt đã bắt đầu ươn ướt của Laelia ngước lên nhìn cậu. Allen cố gắng giữ cái nhìn kiên quyết thành thật trên gương mặt cậu.

"Cậu hãy tin tôi, tôi sẽ không làm gì tổn hại đến cậu đâu."

Allen thuyết phục cô thêm lần nữa. Ánh mắt Laelia ẩn chứa sự ngập ngừng, nhưng rồi cô cũng khẽ gật đầu như muốn nói với cậu rằng cô đã hiểu. Khi đó, Allen mới từ từ thả tay ra.

"Xin lỗi vì đã mạnh tay với cậu như vậy."

Laelia ngay lập tức ngồi bệt xuống sàn nhà, từng hơi thở ra đứt quãng và vẻ hoảng sợ trong đôi mắt cô vẫn còn chưa biến mất. Allen thở dài, không nói gì thêm mà để cô gái tự mình bình tĩnh lại. Trong lúc đó, cậu tìm cách kéo Kanda lên. Anh trông có vẻ bực mình khi Allen cuối cùng cũng chòm người qua cửa sổ nhìn xuống anh. Môi cậu mấp máy, nhưng ở khoảng cách thế này, Kanda sẽ chẳng cách nào nghe được những lời Allen đang nói.

Cậu thở dài lần nữa, quay lại nhìn Laelia để đảm bảo rằng cô vẫn ổn, trước khi thả Crown Clown xuống. Và không ngoài dự đoán của Allen, sự xuất hiện của Kanda thậm chí càng khiến tình trạng của Laelia thêm tồi tệ. Mặt cô tái nhợt như người ốm, trong khi toàn thân thì run rẫy dán chặt vào mặt sàn bám bụi của căn phòng gác mái.

Allen trao cho cho Kanda cái nhìn ẩn ý, hay nói đúng hơn là van nài anh làm ơn đừng khiến cô gái trẻ cảm thấy sợ hãi nhiều hơn nữa. Kanda lầm bầm, đi thẳng tới chỗ bức tường và tựa người lên đó, vẻ mặt đáng sợ nhìn chằm chằm Laelia như thể canh chừng. Allen cắn răng, đè xuống mong muốn chạy đến túm cổ kéo Kanda ra ngoài. Thay vào đó, cậu cố gắng tập trung sự chú ý vào cô gái đang ngồi bệt dưới sàn nhà kia.

"Laelia, cậu ổn chứ?"

Trong vài phút đầu, Laelia gần như không phản ứng, cô cứ ngồi nhìn đăm đăm vào ống quần Allen khiến cậu có chút bối rối và cả lo lắng nữa. Allen đoán rằng với một cô gái sống ở vùng núi quanh năm tuyết phủ, cách biệt với thế giới bên ngoài như cô, chắc hẳn sẽ rất kinh hãi khi nhìn thấy máu. Vì vậy, cậu cố gắng không thúc giục cô quá mức mà im lặng đợi chờ. Cho đến khi Laelia cuối cùng cũng chịu ngước lên nhìn cậu. Gương mặt với những đường nét dù không sắc sảo nhưng khi đặt cạnh nhau lại trông rất hài hòa của cô vẫn chưa lấy lại được vẻ hồng hào vốn có.

"Cậ— Hai người, thật ra là cái gì vậy?"

"Chúng tôi không phải là cái gì, chúng tôi là Exorcist. Cậu từng nghe đến từ này chứ?"

Allen nói bằng giọng dịu dàng, cũng cố gắng để không nói ra những điều kì cục khiến Laelia càng thêm rối loạn. Cô gái trẻ nghiêng đầu nhìn cậu. Ánh mắt lộ rõ vẻ hoài nghi.

"Hmm—" Cô cắn môi dưới, đôi chân mày nhíu lại đầy suy tư. Allen không nói gì, cốt yếu là để không làm gián đoạn dòng suy nghĩ của cô. "Các cậu là người mà— dì tôi rất ghét."

Allen miễn cưỡng gật đầu. Vậy sự thật đúng như những gì Komui từng nói, bà chủ nhà trọ này rất ghét người của Giáo Đoàn Đen.

"Vậy là cậu biết sao?"

"Tôi chỉ từng nghe dì gọi một hay hai lần gì đó." Cô gái lại cúi đầu trở lại nên Allen chẳng thể biết được thật ra cô đang mang nét mặt thế nào. "Tại sao các cậu lại đến đây? Có phải là vì chuyện— những người biến mất không?"

Allen gật đầu, nhưng rồi cậu nhanh chóng nhận ra Laelia đã chẳng nhìn cậu để mà nhận ra điều đó. Nhưng dường như cô gái cũng chẳng cần Allen xác nhận lời mình đã bắt đầu nói tiếp.

"Nếu hai người thật sự là Exorcist và đến đây vì những vụ mất tích đó thì—" Laelia đột ngột đứng lên, dù toàn thân cô vẫn còn những cơn run nhẹ. Nhưng đôi mắt nâu lại lộ rõ sự kiên quyết khiến Allen bất ngờ. "Tôi sẽ giúp hai người, tôi sẽ nói cho hai người biết tất cả những chuyện mà tôi biết. Nhưng mà, hai người phải giúp tôi một việc."

Khi Allen còn chưa biết phải đáp lại thế nào thì tiếng gọi của bà chủ nhà trọ chạy xuyên qua các dãy phòng truyền thẳng đến nơi họ đứng. Laelia có vẻ giật mình, cô lúng túng đưa tay chỉnh lại tạp dề và tóc tai. Tiếng gọi của người dì đã xua đi gần hết những lo lắng khác trong cô lúc này. Allen túm chặt lấy cổ tay Laelia khi cô vội vã quay trở xuống tầng. Cô gái trẻ quay lại nhìn cậu bối rối, nhưng sự kiên quyết trong đôi mắt cô vẫn còn nguyên đó, giữa nỗi sợ mới bùng lên trước cơn giận của dì mình.

"Tối nay tôi sẽ đến gặp hai người. Khi đó, xin hãy nghe tôi nói."

Cô nói rất nhanh trong lúc giật tay mình lại, vẫn không quên lịch sự cúi chào Allen trước khi vội vã rời khỏi căn phòng áp mái. Allen nhìn theo bóng lưng Laelia biến mất ở khoảng tranh sáng tối bên kia đoạn cầu thang phụ. Sau đó, cậu quay lại nhìn Kanda, người vẫn đang tựa lưng vào tường quan sát cuộc nói chuyện giữa cậu và Laelia. Mắt anh lơ đãng chuyển từ gương mặt Allen sang cánh cửa Laelia vừa bước qua ban nãy.

"Sao tự dưng anh trở nên bình tĩnh vậy."

Allen không hỏi, mà dùng thẳng câu trả lời. Bầu trời vẫn xám xịt bên ngoài khung cửa sổ và tuyết vẫn chẳng ngừng rơi.

"Cậu lại tính kiếm chuyện đấy à?" Kanda trả lời, ánh mắt quay lại nhìn Allen. Allen nhún vai, chẳng muốn nói gì thêm nữa. Dù sao, cậu cũng nên mừng vì Kanda đã chẳng làm gì nóng nảy trước mặt Laelia.

"Chúng ta nên biến khỏi nơi này trước khi bà chủ nhà trọ lên đây. Khi đó thì mới là phiền phức lớn đó."

Kanda chả nói gì, chỉ nhíu nhẹ mày rồi sau đó rời đi. Thậm chí, chẳng thèm ngoảnh lại đợi Allen. Cậu thở dài, tự dưng có cảm giác chính mình cứ như tên ngốc, chẳng bao giờ có cách đoán dò được cảm xúc và thái độ nơi anh. Đối với cậu, Kanda lúc nào cũng giống như một bầu trời dày đặt mây đen, mà Allen không bao giờ có thể nhìn xuyên qua được.

Allen cẩn trọng quay trở về phòng, cố gắng đi đứng thật nhẹ nhàng để không gây chú ý cho những người bên trong nhà trọ. Sẽ rất phiền phức nếu cậu gặp phải một vị khách nào đó và khiến họ phát hoảng lên với bộ dạng của mình. Nhưng cuối cùng, cậu cũng có thể thành công quay trở về phòng mà không chạm mặt bất cứ người nào ở hành lang.

Vết thương bên sườn lại nhói đau khi Allen bước vào phòng tắm. Cậu cố gắng gột sạch những mảng máu bám trên tóc và mặt mình. Hình ảnh cậu phản chiếu trong tắm gương gắn trên tường nhà tắm, với phần bụng vằn vện những vệt đỏ và lỗ chỗ những vết đạn được tạo ra bởi nòng súng trên cánh tay con Akuma Level 4. Allen rùng mình khi nước từ vòi hoa sen trượt theo cơ thể cậu chạm vào vết thương hở miệng. Tuyết, máu và bùn đất đang được rửa trôi bởi làn nước lạnh.

Có tiếng mở cửa phòng. Allen hơi giật mình một chút. Là Kanda? Cậu đưa tay tắt vòi nước, dùng khăn sạch vội vã lau khô người, mặc quần áo sạch vào và bước ra khỏi nhà tắm.

Hình ảnh đầu tiên cậu nhìn thấy là một tên khốn đẹp trai đang ngồi vắt chân chữ ngũ trên giường cậu. Anh đã thay một bộ quần áo khác, vết máu trên mặt và vai đều đã không còn. Mái tóc đen dài vẫn còn ẩm ướt, nên thay vì được buộc cao lên như cách Kanda vẫn hay làm, nó lại buông thõng xuống lưng anh. Bây giờ Allen mới để ý, tóc Kanda dài hơn cậu nghĩ rất nhiều.

Chàng trai nhướng mắt nhìn Allen bước ra từ phòng tắm, khiến Allen cảm thấy má mình nóng ran dưới cái nhìn châm chọc đó.

"A–Anh sang đây làm gì vậy?"

Kanda không trả lời, anh chỉ im lặng đứng lên và di chuyển đến gần cậu giữa cái nhìn nghi ngại của Allen. Allen nhíu mày nhìn anh khó hiểu, cho đến khi bàn tay Kanda ấn mạnh vào chỗ vết thương bên sườn khiến cậu hét lên vì đau đớn.

"Đau!!"

Allen gầm gừ trong lúc lùi lại để tránh khỏi bàn tay Kanda. Mặc kệ tiếng kêu đau đớn và bộ dạng tàn tạ của Allen, Kanda túm lấy vai thô bạo ném cậu lên giường. Trước khi Allen kịp làm gì phản đối thì Kanda đã lấy ra sợi dây thừng đỏ mà phải mất một lúc lâu cậu mới nhận ra đó chính là sợi dây anh thường dùng buộc tóc và trói chặt hai cổ tay Allen lên thành giường. Cơ thể Allen trở nên cứng đờ, làn da tái nhợt trên má ửng hồng khi Kanda kéo áo cậu lên cao với không chút chần chừ. Cái lạnh chờn vờn trên da thịt khiến Allen bất giác rùng mình.

"Oi oi– BaKanda! Anh đang làm trò gì vậy?? Bộ anh định cưỡng bức tôi hả?"

Kanda quắc mắt nhìn cậu khi hai từ cưỡng bức trôi qua đầu lưỡi Allen. Nhưng anh lại chẳng nói gì, để mặc Allen vừa giãy giụa vừa la hét. Thay vào đó, bàn tay với đầy vết chai do dùng kiếm của anh chậm rãi lướt đi trên ngực cậu. Allen bật ra từng tiếng rít, cố gắng lờ đi cảm giác kích thích khi hơi ấm từ bàn tay Kanda truyền sang cơ thể nhạy cảm của Allen.

Những ngón tay Kanda bất ngờ ấn mạnh lên chỗ vết thương vẫn còn đang rướm máu. Mặt Allen tái nhợt vì cơn đau, cậu cắn môi, không khó để nhận ra rằng Kanda đang tức giận.

"Đồ khốn! Anh đang nổi điên vì cái gì vậy hả, định tra tấn tôi sao. Nó thật sự đau đấy!"

Allen hét toáng lên, cố vùng vẫy tìm cách thoát khỏi sự trói buộc của sợi dây thừng nhưng không thể. Allen chửi rủa thế quái nào một sợi dây buộc tóc lại có thể chắc chắn đến chừng này.

"Im miệng đi, Moyashi."

Bàn tay ấn xuống trên vết thương của Allen thu về, Kanda dùng dao rạch một đường trên cánh tay anh, máu tươi rỉ ra từ chỗ cắt, anh nhanh chóng cúi đầu ngậm lấy. Allen ngừng la hét, mắt chăm chú dõi theo từng động tác của Kanda. Cậu biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp đó. Đôi mắt xám bạc khép hờ và bờ môi cậu vô thức hé mở khi Kanda nghiêng đầu tới trước. Lại là vị máu tanh nồng khiến cậu buồn nôn. Allen nhíu mày, cố gắng lờ đi mùi máu choáng đầy tâm trí. Thay vào đó, cậu cố tập trung vào đầu lưỡi của Kanda.

Cảm giác ấm áp lan tỏa dần nơi vết thương của cậu, những vết rách trên bụng Allen đang dần khép miệng. Kanda tách người ra một chút, chẳng bao lâu sau một ngụm máu khác lại đến. Allen chật vật nuốt xuống chỗ máu được Kanda đẩy vào. Phần bụng đã từng trải đầy những vết thương kinh khủng của Allen giờ đây chỉ còn lại những vệt mờ màu đỏ nhạt, vết gạch trên cánh tay Kanda cũng hoàn toàn biến mất. Với vẻ sửng sốt trước khả năng chữa lành của máu Kanda, Allen cúi đầu nhìn xuống bụng mình khi bọn họ lần nữa tách nhau ra. Đôi mắt xám bạc trở nên mờ mịt vì nụ hôn, còn đôi môi cậu đã biến thành màu đỏ máu. Allen thở dốc, không hiểu vì sao Kanda lại không để cậu uống thẳng máu từ cánh tay anh, nhưng nghĩ vậy không có nghĩa Allen đang muốn phàn nàn, từ lâu cậu đã không còn có thể phủ nhận cảm giác dễ chịu mang lại từ những nụ hôn của Kanda, dù với mục đích thế nào đi nữa.

Allen vẫn luôn tự hỏi tại sao Kanda lại làm điều này với cậu và tại sao cậu lại chưa bao giờ phản kháng. Từ cái lần đầu tiên trong thư viện cách đây vài tháng, ở phòng Kanda, trên tàu hay sau trận chiến với con Akuma Level 4. Và cả lúc bây giờ.

Cậu nuốt nước bọt, ngước lên đối mặt với đôi mắt đen sâu thẳm của Kanda lần nữa. Allen nhìn anh nhưng không nói một lời, hay nói đúng hơn cậu không biết phải bắt đầu thế nào cho không gượng gạo. Allen luôn thật sự trở nên lúng túng sau mỗi lần Kanda đột nhiên đè cậu xuống mà hôn. Cậu không muốn suy nghĩ quá nhiều về mối quan hệ bắt đầu có chút quái đản giữa hai người bọn họ. Cậu không chắc mình đủ hiểu Kanda, nhưng cũng vì như vậy nên Allen mới chẳng dám có suy nghĩ sâu xa nào về những nụ hôn đang mỗi ngày một trở nên ướt át và lâu hơn. Nhưng ham muốn lại không phải là thứ có thể dễ dàng gạt đi đến vậy, dẫu cậu có cố tình nghĩ đến hay không. Đôi mắt Allen ngước nhìn Kanda trân trối. Đong đầy trong màu mắt đó, có cả những mong cầu và thúc giục. Allen nghe được tiếng Kanda gầm gừ, hơi thở của anh nặng nề phả ra trên đôi môi đỏ bừng màu máu của Allen.

"Moyashi chết tiệt, đừng nhìn tôi như vậy!"

Allen không hiểu được lời cảnh cáo của Kanda, đặc biệt khi anh lại cúi đầu hôn cậu. Một nụ hôn không kéo theo mùi tanh của máu mà chỉ có cảm giác chân thật khi môi họ chạm vào nhau. Cảm giác cơ thể rắn chắc của anh áp sát vào người, và cả thứ mùi hương dìu dịu cậu luôn ngửi thấy mỗi lúc gần anh sẽ bỗng trở nên nồng nàn. Tất cả những thứ đó lúc nào cũng khiến đầu óc Allen mụ mị. Tay cậu nhộn nhạo phía trên đầu, thật khó chịu khi bị trói cả hai tay vào thành giường như thế. Kanda nhăn mặt khi nụ hôn bị phá vỡ bởi cái cựa mình của Allen.

"Nè, tay—"

Allen chẳng thể tìm đủ từ ngữ để nói một câu cho hoàn chỉnh được. Kanda nhướn mày, biểu cảm chăm chọc trên gương mặt đẹp trai đáng hận trở nên rõ ràng hơn trong khoảng cách chỉ vài inch giữa họ. Allen giật nhẹ hai cổ tay bị trói chặt trên đầu thêm lần nữa, lần này Kanda cuối cùng cũng chịu giải thoát cho đôi bàn tay cậu. Và Allen, gần như ngay lập tức, tìm cho nó một điểm tựa khác thoải mái hơn trên bờ vai rắn chắc của Kanda. Thật ra, cậu cảm thấy khá bất ngờ vì mình đã chẳng chút do dự khi làm như vậy. Và càng bất ngờ hơn khi Kanda đã chẳng phản đối gì.

"Oi, Moyashi, mở miệng ra."

Giọng Kanda trầm đến mức khiến cả người cậu run lên. Allen chưa từng ngoan ngoãn nghe theo lời anh nói, nhưng lần này lại khác, như không thể cưỡng lại chất giọng xa lạ đặc sệt thứ ham muốn Allen cố giả vờ chẳng nhận ra, cậu hé miệng sau đó nâng người lên một chút. Allen để mặc Kanda ngấu nghiến mình, theo đúng nghĩa đen của hai từ ngấu nghiến, nước bọt chảy xuống cằm Allen và thỉnh thoảng cậu lại phát ra từng tiếng rên khe khẽ. Hai tay bám chặt lấy lưng Kanda, cảm nhận những sợi tóc đen dài ẩm ướt bên dưới những đầu ngón tay miết xuống.

"Gì đây, ngủ gục đấy á?"

Tiếng cười châm chọc của Kanda khiến Allen bừng tỉnh. Và cũng khiến cậu nhận ra mình đã vô thức nhắm mắt tự bao giờ.

"Tất nhiên là không, đồ ngốc." Allen trả lời, cố gắng không thể hiện sự bối rối ra ngoài nét mặt. Mặt dù tiếng tim đập điên cuồng trong lồng ngực đã trắng trợn tố cáo Allen.

"Này Kanda, giữa chúng ta cuối cùng—"

—là kiểu quan hệ chết tiệt nào vậy? Những từ cuối của Allen mất hút vào cái giật mình khi tiếng gõ cửa đột ngột vang lên bên ngoài. Tất nhiên, thứ âm thanh đơn thuần đó vốn không lớn đến mức khiến Allen giật nảy mình như vậy. Chỉ là khi xét đến tình cảnh bây giờ của họ, thì quả thật một tiếng gõ cửa cũng đủ để gây ra tác động không ngờ. Allen cố khôi phục dáng vẻ bình thường trong lúc nhìn Kanda rời khỏi người cậu. Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, kèm theo giọng nói của cô gái trẻ cậu biết rõ là ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro