3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Ngồi im.


Sở Dịch quấn miếng băng lên người Vô Chi Kỳ, chân mày nhíu lại. Tên ngốc này cũng không biết chạy đi đâu đánh nhau, tới khi trở về đã đầy người là vết máu. Đối phương còn không có tự giác, dương dương tự đắc khoe rằng hắn đã đi những đâu khiêu chiến, thậm chí mỏ neo còn bị mẻ mất một góc.


_ Mặt ngươi làm gì nghiêm trọng như vậy? Vết thương thế này đã là gì... Ai ui, ngươi nới lỏng chút...


Tiểu Ô Linh hiếm thấy không tụ tập cùng các tiểu cô nương, ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm hành động của Sở Dịch. 


_ Đại ca ca, có đau không?


Vô Chi Kỳ đưa tay xoa đầu nàng, cười nhăn răng.


_ Không đau, không đau chút nào.


_ Hừ.


Sở Dịch kéo mạnh dây băng, làm Vô Chi Kỳ đau tới hít vào một ngụm khí lạnh. Hắn quay ra trừng mắt với Hàng Yêu Sư, nhận được từ người sau một cái cười lạnh.


_ Xì, đau thì nói là đau, ra cái gì anh hùng rơm...


_ Ngươi nói gì? Ách...


_ Ta nói ngươi chính là anh hùng rơm!


_ Ngươi có giỏi nói lại lần nữa?!


_ Còn nữa, từ bây giờ, ngươi phải đi theo ta ra ngoài, không được rời đi quá năm mét!


_ Ta fuck! Bổn đại gia liều mạng với tiểu quỷ ngươi!


...


Phong Bá và Vô Chi Kỳ có nhiều thói quen cùng sở thích khác nhau, duy chỉ có rượu là không hẹn mà chung quan điểm. Đêm hôm đó, trăng sáng vô cùng. Phong Bá, như thường lệ, đứng lơ lửng, chân không chạm đất. Hắn là Phi Liêm tộc, trời sinh đã có thể ngự phong, không thể xuống đất. Ở bên cạnh, Vô Chi Kỳ ngồi dựa vào cây cột chạm rồng trước nhà, tay cầm bát rượu uống ừng ực. 


Lại nói, căn đại trạch này là do Lộ Thiên Lăng, sư phụ của Sở Dịch để lại. Cũng không biết lão nhân gia ông ta làm cái gì, cư nhiên có thể ở Lạc Dương tấc đất tấc vàng, mua một căn đại hào trạch, đi mỏi chân cũng không hết, thậm chí còn lớn hơn Hàng Yêu Tư. Nơi này cái gì cần có đều có, hồ nhân tạo, suối nước nóng, đình viện hóng mát... Càng khiến người ta ngạc nhiên là, không phải chỉ có hoàng thất mới được dùng hình rồng hay sao?


Sở Dịch đi chân trần ra ngoài, vừa ra tới cửa đã ngửi thấy mùi rượu thơm ngào ngạt. Hắn nhất thời cảm thán.


_ Rượu ngon!


Vô Chi Kỳ nấc một cái, đắc ý nói.


_ Hắc, còn phải nói. Đây nhưng là rượu Bồ Đào từ Tây Vực, trước đó chỉ có hoàng đế của nhân tộc các ngươi có thể uống...


Sở Dịch nghe thấy thế, nghi hoặc nhìn đối phương.


_ Không phải ngươi nói rằng, ngươi sẽ không dễ dàng lấy loại rượu này ra hay sao?


Phong Bá đang im lặng bỗng cười ha ha.


_ Tất nhiên là hắn cùng ta chơi bài, hắn thua.


Sở Dịch im lặng, thầm nghĩ, con khỉ kia có thể tỉnh táo một chút được không? Với cái kiểu chơi ngay thẳng ngốc hồ hồ của hắn, căn bản là không thể thắng được chứ? Tại sao hắn có thể sống đến bây giờ mà chưa bị đem bán a!


_ Hàng Yêu Sư, đến, chúng ta chơi bài. Ai thua sẽ phải uống rượu!


Đáp lại hắn, khuôn mặt Sở Dịch bình tĩnh, chỉ là mày nhướng lên.


_ Ngươi chắc chứ?


Đừng nhìn Sở Dịch trẻ tuổi, nhưng thật sự chưa có đại yêu nào chơi thắng hắn cả. Phong Bá cười cười, ý tứ rõ ràng. Hắn mới không sợ, dù sao vẫn có tên ngốc nào đó đệm lưng đâu!


Sở Dịch rót rượu ra bát, hào khí vạn trượng uống ực một cái, liếm môi nói.


_ Như ngươi mong muốn.


...


_ Nấc... Chúng, chúng ta... tiếp tục... 


Vô Chi Kỳ mặt đỏ bừng, hai mắt nheo lại, say mèm lẩm bẩm. Từ cá cược, bọn họ sớm đã đổi sang cùng nhau cạn chén. Sở Dịch mặc dù có chút men trong người, nhưng là không uống nhiều, lại rất có độ kiềm chế, cho nên từ đầu đến cuối chỉ ngồi im nghe hai đại yêu lảm nhảm. Phong Bá còn tốt, chỉ là huyên thuyên một hồi, coi như có chút tỉnh táo. Còn Vô Chi Kỳ, căn bản chính là say đến không biết trời trăng gì nữa, chỉ là nói trong vô thức. Sở Dịch cảm thấy hơi khó hiểu, vì Vô Chi Kỳ tửu lượng rất tốt, sao lần này lại say xỉn rồi? Rượu Bồ Đào ngon là ngon, nhưng không thể tính là nặng.


Là rượu không say, người tự say sao?


Bỗng rầm một cái, Vô Chi Kỳ đổ ụp xuống sàn, sau đó nằm im bất động, khiến Sở Dịch thậm chí hoài nghi hắn đột tử thân vong. Nhưng nghĩ lại đối phương là đại yêu quái sống mấy nghìn năm, xem ra chỉ là say quá ngủ mất. Phong Bá cũng bị giật mình, sau đó cười lên ha hả, nhanh chóng lẩn mất, rõ ràng là không muốn dọn dẹp. Sở Dịch nhìn nhìn một hồi, thở dài, lôi cái con khỉ to cao đẩy lên lưng mình.


Cõng hắn trên lưng, Sở Dịch cảm thấy vai mình trầm xuống, xương sống vang lên tiếng kêu ai oán. Quá con mẹ nó nặng đi! Cũng không biết Vô Chi Kỳ hằng ngày vác cái mỏ neo kiểu gì? Cái mỏ neo đó nhưng là nặng tới bốn mươi vạn cân...


_ Đại nhân, chăn của ngài.


_ A, cám ơn ngươi, Tiểu Nguyệt.


_ Không sao, ngài đừng khách khí._ Đồ Sơn Nguyệt vừa nói, vừa khoác lên vai Vô Chi Kỳ.


Đầu Vô Chi Kỳ gục ngay bên mặt hắn, miệng thở ra đầy mùi rượu. Bỗng nhiên, hắn lẩm bẩm, hình như là nói mơ.


_ Ta không phải... không phải cục đá thành tinh... Ta chỉ là... chỉ là chui ra từ đá, ta là... thiên tai, là lũ lụt, là... cái gì đó, không giống các ngươi... Ta đi đánh nhau rất nhiều, cũng... cũng bị thương rất nhiều... Đúng thế, ta nói dối, bị thương rất đau... Nhưng là... đâu có ai quan tâm...


_ Kẻ đã phong ấn ta, hắn nói, ta chỉ nên... ở dưới đáy sông...


_ Sau khi thoát ra... ta đã đi rất nhiều nơi... Có một ông lão nói với ta... Không cần sợ hãi bản thân, nhất định sẽ có những người... những người có thể chấp nhận ta...


_ Ta lưu lạc một ngàn năm... Gặp được các ngươi, đúng là... chuyện rất may mắn...


Sở Dịch cõng hắn đi vào nhà, chỉ cảm thấy vai áo ươn ướt. Hắn chợt nghĩ tới một câu nói, thống khổ không thể xoa dịu bằng khoái hoạt, nó chỉ có thể bị át đi bởi một sự thống khổ khác, chính vì thế nên rượu càng nồng, càng cay, người ta càng thích uống. Ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, Sở Dịch nói nhỏ.


_ Hầu tử ngốc, ta biết ngươi không nghe được. Nhưng ngươi không phải thiên tai, không phải lũ lụt, càng không phải cái gì ác thần. Ngươi là Vô Chi Kỳ, là của ta Yêu Linh, cũng là của ta bằng hữu. Không chỉ có ta, Phong Bá, Ô Linh bọn họ, đều quan tâm tới ngươi. Cả Đại Uông, Nhị Miêu cũng rất quan tâm tới ngươi.


Trước đó, hai tiểu tử kia đã kể cho hắn nghe. Bọn hắn nói, bọn họ cũng không phải ở đây, mà được Vô Chi Kỳ mang theo tới. Mỗi khi gặp nước, hắn đều tay ôm đại cẩu, để tiểu hắc miêu nằm trên đầu, sau đó lội qua.


Với khả năng của Vô Chi Kỳ, chắc chắn có thể lướt đi trên nước. Chỉ là nếu làm thế, đại yêu quái như hắn sẽ gây ra lũ lụt. Hắn còn biết mèo sợ nước, nên hắn mới để Nhị Miêu ở trên đầu mình.


_ Ngươi rất ngốc, còn thích đánh nhau, chỉ biết dùng nắm đấm giải quyết vấn đề, quả thật khiến người tuyệt vọng. Nhưng ngươi cũng rất... ôn nhu. Gặp được ngươi, chính là may mắn của bọn họ, cũng là... may mắn của ta.


_ Cho nên, ngủ ngon.


***


Lời tác giả: Không hiểu sao, viết đoạn cuối mà nước mắt cứ chảy ra.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro