17. Lo rằng tôi uống say, sẽ bị người khác đưa lên giường sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lâm Vỹ Dạ mỉm cười, như thể bị Lan Ngọc chọc cười. Nàng đặt khuỷu tay lên bàn, bộ dáng đầy lười biếng. Có lẽ do rượu quá nóng, nên nàng lại tiếp tục cởi bỏ một nút áo sơ mi nữa, để lộ xương quai xanh thẳng thấp.

" Phong thái của luật sư Lan Ngọc giống hệt như trước đây đấy,"

nàng nói rồi nhấp một ngụm rượu. Lan Ngọc hiểu rõ sự mỉa mai trong lời nói của nàng, nhưng không nhấn mạnh vào mâu thuẫn mà để nó lắng xuống.

Lan Ngọc thở phào nhẹ nhõm, rồi lại cảm nhận được cảm giác áp bức quen thuộc. Lâm Vỹ Dạ là như thế, nàng mạnh mẽ hơn bất kỳ ai và sẽ không bao giờ cho ai cơ hội vượt mặt nàng. Trừ... lúc ở trên giường ra. Nghĩ đến đây, Lan Ngọc bất giác liếc mắt nhìn đôi môi đỏ mọng của Lâm Vỹ Dạ và rất muốn hôn nàng. Cô giả vờ quay đầu lại, khó chịu nuốt nước bọt, kìm nén ham muốn trong lòng. Phải là một người đứng đắn, ít nhất cho đến khi cả hai quay về bên nhau. Cô tự cảnh cáo bản thân.

Tuy nhiên, Lâm Vỹ Dạ không có ý định buông tha cho cô. Lúc nhấp thêm một ngụm rượu khác, nàng thoáng nghiêng người, gần như áp cả người vào cơ thể Lan Ngọc, thủ thỉ vào tai cô:

" Theo tôi đến đây sao?"

Sau khi nói xong, nàng lùi lại, nhìn cô rồi cười khẩy. Ánh mắt đầy mê ly, dường như không còn chút tỉnh táo nào. Những gì Lâm Vỹ Dạ nói là 'theo dõi'. Nhưng trong định nghĩa của Lan Ngọc, hành vi này chỉ là 'đi theo'. Sự khác biệt giữa hai từ này chỉ là một chữ, nhưng ý nghĩa lại rất khác nhau. Lan Ngọc đã lập tức nhận ra sự khác biệt này. Rình rập như thể cô là một kẻ theo dõi.

"Tôi không có."

Cô vô thức phủ nhận, nhưng vẫn cảm thấy hơi xấu hổ trước câu nói này. Trong lòng Lâm Vỹ Dạ, hiện tại cô đang có hình tượng gì? Lâm Vỹ Dạ không nói gì, vẫn như thế. Nàng nhấp thêm một ngụm rượu, ánh mắt đầy tìm tòi và nghiên cứu. Lan Ngọc bị nàng nhìn đến mức khó chịu. Cuối cùng, cô đành phải gật đầu trong ánh nhìn của Lâm Vỹ Dạ, giống như một chú thỏ đang giãy giụa:

" Tôi... thực sự... theo cậu đến đây."

Sau khi đã uống đủ, nàng dừng lại. Nàng không miệt mài theo đuổi một chữ khác biệt kia, chỉ cười như không cười và nói:

" Đi theo tôi... muốn làm gì?"

Lâm Vỹ Dạ dựa lưng vào ghế sô pha, Lan Ngọc phải chống tay lên ghế để tránh việc chạm cơ thể đối phương. Lan Ngọc thận trọng, nhưng Lâm Vỹ Dạ không mảy may một chút nào. Thậm chí, nàng còn vòng một tay qua cổ Lan Ngọc khi cô muốn đứng dậy và tiến lại gần cô hơn. Đầu óc choáng váng, không tài nào kiểm soát được hành động dưới tác dụng của rượu.

Nàng kề sát vào tai Lan Ngọc:

"Lo lắng cho tôi cái gì? Lo rằng tôi uống say, sẽ bị người khác đưa lên giường sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro