27. Làm sao để bảo cấp trên làm việc đây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Không được, tôi còn có chuyện phải làm."

Lâm Vỹ Dạ từ chối theo bản năng.

"Chỉ là một bữa cơm thôi. Bây giờ đã là buổi trưa, nếu cậu không có hẹn, chúng ta cùng nhau ăn được không?"

Ninh Dương Lan Ngọc nỉ non, đầy dịu dàng.

Lâm Vỹ Dạ:

"Chỉ dùng bữa thôi?"

"Ừm, chỉ là một bữa ăn thôi."

Nói xong, cô dừng lại:

"Cho tôi được phép nịnh bợ sếp một chút được không?"

Lâm Vỹ Dạ phá lên cười:

"Được rồi."

Bầu không khí căng thẳng giữa cả hai lập tức bị tiếng cười này làm tan biến, thoải mái trở lại.

Khi cánh cửa đóng lại, Ninh Dương Lan Ngọc để cảm xúc của mình lên men. Kể từ đêm hôm đó, thái độ của Lâm Vỹ Dạ đối với cô đã thay đổi rất nhiều, hiện tại cũng không từ chối lời mời của cô. Đây là một bước tiến rất lớn.

Cô nắm chặt tay rồi vung vẫy trong không khí hai lần để bày tỏ sự phấn khích, sau đó mới về phòng để thay quần áo. Sau khi thay bộ quần áo ở nhà thành bộ quần áo bình thường, Ninh Dương Lan Ngọc gõ cửa nhà đối diện, đợi Lâm Vỹ Dạ ra ngoài rồi cả hai cùng nhau xuống lầu. Có một siêu thị thực phẩm tươi sống ở lối vào của tiểu khu, cả hai có thể đi bộ đến đấy mà không cần lái xe.

Lâm Vỹ Dạ lại gật đầu. Nàng không kén ăn, ăn gì cũng được. Trong kiểu lựa chọn đồ ăn không cầu kỳ này, cả hai mất khoảng 20 phút. Ninh Dương Lan Ngọc xách một túi lớn, còn Lâm Vỹ Dạ lại đi tay không.

"Có muốn tôi cầm giúp cậu một ít không?"

Lâm Vỹ Dạ hỏi. Ninh Dương Lan Ngọc cười lắc đầu:

"Không cần đâu, cậu đi cùng tôi là được rồi."

"Hơn nữa, sao tôi có thể bắt cấp trên làm việc này được?"

Cô tiếp tục nói: "Lỡ như sếp không hài lòng và sa thải tôi thì sao?"

Lâm Vỹ Dạ: "..."

"Tôi vẫn phải dựa vào lương của sếp để nuôi sống bản thân đấy. Nếu bị sa thải, tôi sẽ chết đói mất."

Lâm Vỹ Dạ thầm trợn trắng mắt. Nàng không muốn nhận xét về kỹ năng diễn xuất cường điệu của Ninh Dương Lan Ngọc nữa, vô cảm nói:

"Sắp đến rồi, đừng diễn nữa."

Ninh Dương Lan Ngọc bật cười, cô cảm thấy giọng điệu vừa rồi của Lâm Vỹ Dạ rất đáng yêu, muốn xoa đầu nàng. Lâm Vỹ Dạ bị tiếng cười của Ninh Dương Lan Ngọc làm cho thích thú, khóe môi cong lên. Về đến nhà, Ninh Dương Lan Ngọc gọi Lâm Vỹ Dạ ra ngoài ngồi một lúc. Sau đó, cô tự mình vào bếp nấu ăn. Khi chuyển về đây, cô rất ít khi nấu, cũng may tài nấu nướng của cô vẫn không mai một đi.

Lâm Vỹ Dạ xoay người ra ngoài, căn nhà thực ra có vẻ hơi trống trải, đồ vật bên trong cũng không nhiều, thoạt nhìn cũng chẳng có hơi thở sinh hoạt cho lắm.

Cho dù Ninh Dương Lan Ngọc đã sống ở đây hai hoặc ba tháng, ngôi nhà vẫn trông như vậy. Nàng đã quan sát hết mọi ngóc ngách của phòng khách xong, sau đó lững thững vào bếp, tựa vào cửa nhìn Ninh Dương Lan Ngọc nấu ăn. Sau khi trở về nhà, Ninh Dương Lan Ngọc không thay quần áo, vẫn mặc bộ quần áo lúc đi mua hàng, còn mang tạp dề rất chuyên nghiệp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro