40. Cậu phải ở bên tôi mọi lúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời gian dường như trôi qua rất nhanh trong cuộc sống bận rộn. Khoảng thời gian bảo vệ luận án cao cấp, cuối cùng Lâm Vỹ Dạ cũng hoàn thành bản thảo cuối cùng cho luận án của mình. Ngày đó là Chu Thiên, Lan Ngọc không đến công ty luật bóp chết thực tập sinh kia nữa, cùng Lâm Vỹ Dạ đến thư viện.

Sau khi kiểm tra định dạng của luận văn xong, Lâm Vỹ Dạ duỗi người, đóng notebook lại.

"Lan Ngọc..."

Nàng lười biếng nằm ra bàn, quay mặt về phía Lan Ngọc vẫn đang nghiêm túc đọc sách. Nàng kéo vạt áo của Lan Ngọc để thu hút sự chú ý của đối phương,

"Buổi chiều chúng ta có thể ra ngoài chơi được không?"

Từ khi là thực tập sinh, phong cách ăn mặc của Lan Ngọc ngày càng chỉnh tề, áo tay ngắn trước đây đã được thay bằng áo sơ mi, khí chất dường như cũng thay đổi theo. Nhưng phải nói rằng, Lâm Vỹ Dạ rất thích. Ngay cả khi cả hai không phải lo lắng về việc học cao học của mình, luận án tốt nghiệp của Lâm Vỹ Dạ cho hai chuyên ngành và việc thực tập của Lan Ngọc trong một công ty luật vẫn khiến họ bận rộn mỗi ngày, nhưng họ đã không đi chơi từ rất lâu. Lần cuối cùng cả hai hẹn hò cùng nhau là khi bắt đầu khóa học. Lan Ngọc đấy kính lên, đưa tay kéo quần áo của nàng, nắm lấy tay nàng, vừa mềm mại, vừa thoải mái. Cô hỏi nàng,

"Lâm Vỹ Dạ, cậu viết xong luận văn chưa?"

"Viết xong rồi, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu."

Lâm Vỹ Dạ khẽ nhích người đến bên cạnh cô, lắc lư cánh tay Lan Ngọc,

"Đi đi mà, người ta rất mệt, chúng ta cũng không hẹn hò rất lâu rồi."

Một nửa người của Lan Ngọc bị nàng ưỡn lên, ai có thể chịu đựng được hành vi làm nũng như vậy đây,

"Được rồi, chúng ta thu dọn đồ đạc trước rồi ra ngoài hẹn hò nhé?"

Lâm Vỹ Dạ tủm tỉm gật đầu,

"Ừm, bây giờ đi ngay đây."

Cả hai thu dọn đồ đạc, cùng nhau bước về nhà để cất đồ. Đã có một số người chụp ảnh tốt nghiệp trong khuôn viên trường. Các nhóm nữ sinh mặc quần áo giống nhau đang tạo dáng ở nhiều tư thế trên bãi cỏ.

"Lan Ngọc, thời gian trôi qua nhanh quá, đã bốn năm rồi."

Lâm Vỹ Dạ nói với giọng u sầu khi đi ngang qua tòa nhà dạy học lớn nhất trường.

"Đúng vậy, rất nhanh."

"Các bạn cùng lớp, không biết sau này có còn gặp lại họ không nữa."

Lan Ngọc gật đầu,

"Hai ngành tài chính và luật không lớn lắm. Chỉ cần không đối nghịch, sau này chúng ta sẽ gặp lại nhau. Cậu đừng lo."

Lâm Vỹ Dạ không nói gì. Nàng cũng biết đây là sự thật, trường học của họ là trường tốt nhất Trung Quốc, một nhóm ít người trong ngành quen biết nhau, nhưng nàng vẫn thấy khác những người kia.

Ngôi trường vào mùa tốt nghiệp luôn có một chút buồn. Lúc bước đi, Lâm Vỹ Dạ cảm thấy chán nản. Thấy người bên cạnh không nói gì, nên Lan Ngọc đành quay lại nhìn nàng. Cô phát hiện Lâm Vỹ Dạ không còn vui vẻ như lúc hưng phấn vì sắp được ra ngoài hẹn hò nữa.

"Được rồi, ít nhất vẫn còn có tôi ở bên cạnh cậu mà."

Cô chạm vào đỉnh đầu của Lâm Vỹ Dạ rồi nói. Lời hứa hẹn của người bên cạnh khiến nàng hạnh phúc hơn đôi chút. Đúng vậy, bạn gái mình sẽ luôn ở bên cạnh mình.

"Lan Ngọc..."

Lâm Vỹ Dạ dừng bước, nhìn Lan Ngọc.

Lan Ngọc cũng dừng lại theo nàng. Cô ngoảnh nhìn nàng, thời tiết cuối tháng năm không nóng lắm. Đã bốn giờ chiều, lại có gió thổi, cô nhìn sợi tóc phấp phới không nghe lời của Lâm Vỹ Dạ, hỏi,

"Có chuyện gì vậy?"

Lâm Vỹ Dạ bình tĩnh nhìn Lan Ngọc,

"Tôi muốn hôn cậu."

Nói xong, không đợi Lan Ngọc phản ứng, nàng đã trực tiếp hôn cô. Chỉ là một nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước, nhưng vẫn khiến Lan Ngọc đỏ mặt.

"Đông người quá..."

Lâm Vỹ Dạ mỉm cười,

"Tôi thích cậu, nên không quan tâm những người khác nghĩ gì."

Lan Ngọc đỏ mặt, không nói gì.

"Lan Ngọc, cậu lúc nào cũng phải ở cùng tôi. Chúng ta cùng nhau học cao học nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro