43. Cậu đừng có khinh người quá đáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dường như Lan Ngọc có khả năng làm giảm đi bầu không khí đóng băng đến cực hạn giữa cả hai. Lần này cũng như lần đó, Lâm Vỹ Dạ lựa chọn rời đi, đây là cảm giác gì? Là cảm giác trống trải vô tận, tuyệt vọng đến vô vọng. Lan Ngọc không cảm thấy gì. Hôm nay, tất cả chuyện này đều là do Lâm Vỹ Dạ khởi xướng. Đi công tác, ở chung, những sự khiêu khích tưởng chừng như không tồn tại kia đều là do nàng cố ý sắp đặt. Nhưng khi trở về phòng, tâm trạng của Lâm Vỹ Dạ còn nặng nề hơn khi nàng rời đi sau khi tốt nghiệp.

Khi nhấn tay nắm cửa, giọng nói của Lan Ngọc vang lên từ phía sau,

"Lâm Vỹ Dạ, đợi đã."

Đôi tay Lâm Vỹ Dạ dừng lại, hy vọng nhỏ bé lại bùng cháy, nhưng nàng không nói gì, chỉ dừng lại, đợi cho đến khi Lan Ngọc nói tiếp.

"Chờ đã." Lan Ngọc lặp lại một lần nữa, nhưng khi Lâm Vỹ Dạ thực sự bị ngăn lại, cô liền cảm thấy luống cuống tay chân.

Lúc Lâm Vỹ Dạ bước qua bên cạnh, nhịp tim Lan Ngọc chưa bao giờ xao xuyến đến thế, thậm chí còn bối rối hơn cả lúc tốt nghiệp đại học. Lần đó, khi chủ động rời đi, cô cũng đã đoán trước được kết quả của sự việc nên sẽ như vậy, nên không bối rối cho lắm.

Nhưng lần này thì khác, cô cảm thấy nếu Lâm Vỹ Dạ cứ như vậy rời đi, sau này hai người sẽ thực sự chẳng còn gì cả, Lâm Vỹ Dạ cũng sẽ không quan tâm đến cô nữa.

Cô bước vội vài bước đến phía sau Lâm Vỹ Dạ. Những lời cô đã chôn chặt trong lòng mười mấy năm dường như đã đến đầu môi, chỉ cần mở miệng là Lâm Vỹ Dạ sẽ biết tất cả. Nhưng cô không làm thế, lưng cô thẳng tắp, hàm răng cũng nghiến chặt.

"Lâm Vỹ Dạ, cậu có thể đợi thêm một chút được không? Tôi còn chưa chuẩn bị xong."

Lan Ngọc thấp giọng khẩn cầu, cuối cùng cũng không nói gì.

"Chờ một chút? Lan Ngọc, còn phải đợi bao lâu nữa?"

Ngay cả khi bố nàng yêu cầu xem mắt những người trẻ tuổi khác, Lâm Vỹ Dạ cũng chẳng cảm thấy tức giận như vậy. Ngực nàng phập phồng dữ dội,

"Lan Ngọc, đừng xuất hiện khi cậu chưa sẵn sàng, cũng sẽ không khiến người khác bận tâm cậu đang ở đâu và làm gì."

"Nếu chưa sẵn sàng, vậy trong những tháng qua, cậu đã làm gì? Cậu theo đuổi tôi vì cái gì? Sớm muộn gì thì mối quan hệ giữa chúng ta cũng bị phá hủy bởi chính cậu thôi."

Lâm Vỹ Dạ đóng sầm cửa lại, nhốt cả hai phía bên ngoài.

"Lan Ngọc, cậu nghĩ rằng ngoài cậu ra, tôi thật sự không tìm được ai khác đảm nhận vị trí này sao?"

"Miễn là tôi trả đủ tiền, sẽ có rất nhiều người sẵn sàng thay thế cậu. Tôi, Lâm Vỹ Dạ, không thiếu tiền."

"Chỉ cần tôi ngoắc tay thôi, cũng sẽ có rất nhiều người nguyện ý. Tôi có thể thay bạn gái mỗi tuần, và tôi, Lâm Vỹ Dạ, cũng không thiếu người yêu."

"Lan Ngọc, đừng tưởng rằng cậu quan trọng như thế nào nữa. Tôi không cần, cậu cũng đừng khinh người quá đáng như thế."

Cơn tức giận tột độ khiến nàng thở không thông,

"Tôi sẽ cho cậu một cơ hội cuối cùng. Hai phút, nếu cậu sẵn sàng nói thì cứ nói ngay, nếu không thì ngày mai cút đi đi. Tôi sẽ tìm người xem xét hợp đồng lần này, cũng sẽ thay thế công việc của cậu."

Lâm Vỹ Dạ thừa nhận, hiện tại nàng cũng khá vô lý, nhưng Lan Ngọc khiến nàng mất đi lý trí, chỉ muốn làm theo trái tim mình.

Nàng nhìn Lan Ngọc với đôi mắt đỏ hoe, giọng nói cũng bắt đầu nghẹn lại. Lúc cả hai ở bên nhau, nàng luôn là người chủ động, nhưng cũng không phải là người sẵn sàng dây dưa.

Lan Ngọc hoảng sợ giãy giụa. Cô hiểu những lời Lâm Vỹ Dạ nói là sự thật. Nếu để vuột mất cơ hội đêm nay, cô sẽ không còn cơ hội nào khác. Một chai rượu vang được đặt trên bàn ăn cho những vị khách qua đêm sử dụng. Lan Ngọc vội mở chai rượu ra, nhưng cô còn chưa dùng đến ly, đã bắt đầu uống cạn. Chưa đến nửa phút, nửa chai rượu đã vào bụng. Lan Ngọc đặt chai rượu xuống, đứng trước mặt Lâm Vỹ Dạ.

" Vỹ Dạ, tôi sợ lắm "

——

Củm ơn củm ơn ❤️🫰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro