47.Lan Ngọc, cậu không cần tự lừa mình dối người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lâm Vỹ Dạ bật đèn trong phòng khách, nên ánh sáng trên ban công không mạnh.

Căn phòng cũng đủ lớn, lúc Ninh Dương Lan Ngọc vừa mở cửa, đã nhìn thấy Lâm Vỹ Dạ đứng trên ban công, đưa lưng về phía phòng khách, ẩn mình trong bóng đêm.

Cô cúi đầu vào phòng, đóng cửa cẩn thận, nhẹ nhàng đặt túi xuống rồi chậm rãi bước đến.

Mặc dù biết rằng có thể sẽ bị chì chiết, nhưng Ninh Dương Lan Ngọc vẫn đứng sau Lâm Vỹ Dạ và chào hỏi:

"Vỹ Dạ, tôi về rồi."

Ngoài ý muốn, lần này Lâm Vỹ Dạ không hoàn toàn phớt lờ cô, mà đáp lại, mặc dù chỉ là một tiếng ậm ừ đơn giản.

"Chuyện đó..."

Cô vẫn còn đang loay hoay, không biết nên nói gì, nhưng Lâm Vỹ Dạ đã ngắt lời cô.

"Lan Ngọc, hiện tại cậu nghĩ chúng ta có xứng đôi không?"

Lâm Vỹ Dạ đưa lưng về phía cô và nói.

Trước đây, cô cảm thấy tự ti vì thua kém nàng, nhưng bây giờ thì sao? Sự phân chia giai cấp trong xã hội tàn nhẫn hơn nhiều so với trong trường học. Mặc dù cả hai học những chuyên ngành khác nhau, nhưng nhìn chung, họ vẫn là học sinh. Còn hiện tại thì sao? Nói khắc nghiệt hơn một chút, địa vị xã hội hiện tại của cả hai hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Cho dù Ninh Dương Lan Ngọc có thực lực đến đâu, thì trước mặt Lâm Vỹ Dạ, cô cũng chỉ là một người làm công ăn lương cao cấp.

"Không có."

Ninh Dương Lan Ngọc đáp gọn lỏn.

"Bây giờ tôi vẫn chưa xứng với cậu."

"Ô."

Như thể đó là một câu trả lời được mong đợi, Lâm Vỹ Dạ bật cười.

"Vậy bây giờ cậu đang làm gì vậy?"

"Lúc trước, cậu là người rời đi trước. Nhưng hiện tại lại muốn giành lại mối tình đầu tốt đẹp ấy? Rồi sau đó, cậu lại cảm thấy không xứng với tôi, nên sẽ tiếp tục lặng lẽ rời xa tôi một lần nữa sao?"

"Lan Ngọc, cậu có nghĩ rằng tôi ngu ngốc đến mức sẽ làm điều tương tự lần hai không?"

Khác với cảm xúc thăng trầm mãnh liệt khi phát biểu tối hôm qua. Những lời nói vào lúc này của Lâm Vỹ Dạ không có thăng trầm.

Ninh Dương Lan Ngọc vẫn là Ninh Dương Lan Ngọc, cô không thay đổi, cho dù có quay lại, cô vẫn là Ninh Dương Lan Ngọc, một người đầy tự ti.

Cô cho rằng lòng tự trọng là thứ mà tình yêu cuồng nhiệt thuở trẻ không thể cứu vãn được. Đến bây giờ, vẫn sẽ không thể cứu được.

Giọng điệu của nàng như trút được gánh nặng vào người Ninh Dương Lan Ngọc.

Nàng không còn kỳ vọng vào cô nữa, cứ như sau cuộc trò chuyện này, giữa cả hai đã hoàn toàn kết thúc.

"Sẽ không. Tôi không muốn rời xa cậu một lần nào nữa."

Ninh Dương Lan Ngọc tiến lên một bước, mặc kệ có bị đẩy ra hay không, ôm lấy Lâm Vỹ Dạ vào lòng:

"Cả đời này sẽ không."

"Lan Ngọc, nếu cậu ở bên cạnh tôi, cậu sẽ cứ đau khổ như vậy, cậu có thể chịu được sao?"

"Đau dài không bằng đau ngắn. Một nhát dao nhanh là cách tốt nhất cho cả hai chúng ta, đừng ép buộc bản thân nữa."

Ninh Dương Lan Ngọc không biết Lâm Vỹ Dạ đang nói gì. Lúc này, tâm trạng cô đầy rối rắm, mặc dù miệng lưỡi rất trơn tru, nhưng lại chẳng nói ra được gì.

Suy cho cùng, giữa hai người, Lâm Vỹ Dạ luôn tốt hơn về mọi mặt, kể cả trong việc thuyết phục cô đồng ý chấm dứt chuyện này.

"Không."

Cô phủ nhận.

"Mặc dù tôi vẫn không xứng với cậu, nhưng tôi biết cậu không hề thích những người xứng đôi vừa lứa với cậu."

"Chỉ cần cậu vẫn thích, sẽ không quan trọng việc có xứng đôi trong mối quan hệ hay không, đó là về hôn nhân."

"Ngay cả khi người khác nghĩ rằng tôi đang được sếp thiên vị, tôi vẫn sẵn lòng, miễn là có thể được ở bên cạnh cậu."

"Tôi đã dành năm năm để cố gắng bắt kịp với cậu. Bây giờ, tôi mới nhận ra rằng tất cả đều vô ích. Dù có cố gắng cả đời, tôi cũng không thể bắt kịp được cậu."

"Nếu không đuổi kịp, vậy cứ bình thản chấp nhận thôi. Chấp nhận rằng bạn gái của mình là một người rất ưu tú, chấp nhận rằng tôi thua kém cậu."

"Vỹ Dạ, tôi..."

Lâm Vỹ Dạ đưa tay lên, ngắt lời cô:

"Dừng."

Nàng giận dữ cười giễu:

"Cậu cho rằng những gì mà cậu vừa nói rất cảm động sao? Năm nay tôi hai mươi tám tuổi rồi, cậu nghĩ những lời này sẽ có tác dụng gì với tôi?"

Ninh Dương Lan Ngọc sửng sốt.

"Hơn nữa, cậu nói hiện tại cậu đã có thể bình thản tiếp nhận, nhưng cậu không."

Lâm Vỹ Dạ thoát khỏi vòng tay của Ninh Dương Lan Ngọc.

"Nếu như cậu đã bình thản tiếp nhận, vậy thì tối hôm qua, tôi không cần phải ép cậu nói ra những lời kia, mà chính cậu sẽ tự nói ra."

"Lan Ngọc, cậu đừng lừa dối bản thân nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro