49. Có cái gì đáng xấu hổ không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cũng may Lâm Vỹ Dạ công tư phân minh. Lan Ngọc cũng không nhắc đến chuyện sẽ rời đi, nên cũng không nói gì nhiều. Nếu có chuyện gì cần cùng nhau bàn bạc, cô vẫn là một phần của công ty. Nhưng những ngày trước, cô vẫn có chút áy náy. Mỗi lần Lâm Vỹ Dạ gọi cô đến văn phòng, lòng bàn tay cô lại đổ đầy mồ hôi, nhưng sau đó cô mới biết rằng đây là những giao tiếp công việc bình thường.

Một tuần sau, trái tim của Lan Ngọc cũng dần dần lắng xuống. Cô chắc chắn rằng mình sẽ không bị Lâm Vỹ Dạ đuổi đi và đánh mất sợi dây liên kết yếu ớt cuối cùng. Có lẽ là bởi vì vụ kiện gần đây khá là lắt léo, cho dù Lâm Vỹ Dạ muốn đổi người vào lúc này cũng không tiện lắm, cho nên nàng mới tạm thời để cô lại.

Nhưng cũng vì chuyện này mà hầu như ngày nào cô cũng phải tăng ca đến mười giờ để chuẩn bị tài liệu cho vụ kiện, lần này nhất định không thể thua được. Tối hôm đó, cô lại về muộn. Lúc đọc xong tài liệu và chuẩn bị lái xe về nhà, khi vào gara, cô bỗng tình cờ thấy xe của Lâm Vỹ Dạ, bỗng cảm thấy vui mừng khôn xiết. Cô có thể đi cùng thang máy với Lâm Vỹ Dạ rồi.

Cô đậu xe đợi một lúc thì thấy Lâm Vỹ Dạ đã được thư ký đỡ xuống xe, trông nàng rất say, dường như dựa cả người vào thư ký. Lan Ngọc có chút lo lắng, nhưng cô ngại khi giúp đỡ nàng vào lúc có thư ký bên cạnh.

Sau khi hồi hộp chờ đợi trên xe một lúc, cô chợt nhận ra tại sao mình lại sợ hãi, tại sao cô lại cảm thấy thật tồi tệ khi có người biết rằng cô và Lâm Vỹ Dạ đang sống cùng nhau? Nếu muốn ở bên Lâm Vỹ Dạ cả đời, vậy không thể chịu nổi những cảnh tượng này sao? Nghĩ vậy, cô liền đẩy cửa, khóa xe lại rồi sải bước về phía Lâm Vỹ Dạ:

"Để tôi giúp, tôi sống đối diện nhà Lâm tổng, rất tiện."

Cô đỡ lấy Lâm Vỹ Dạ trong nháy mắt, ôm Lâm Vỹ Dạ vào lòng, nhìn thư ký rồi nói.

Thư ký sửng sốt, giám đốc Lan Ngọc từ đâu đến đây.

Nhưng lần trước đi công tác, Lâm tổng đã sắp xếp cho Lan Ngọc ở chung, nên có lẽ mối quan hệ giữa cả hai rất tốt. Sau khi nghĩ xong, thư ký liền đưa túi của Lâm Vỹ Dạ cho Lan Ngọc:

"Đây là túi của Lâm tổng. Giám đốc Ninh phiền cô rồi."

Lan Ngọc mỉm cười gật đầu:

"Không phiền, vì sếp phục vụ thôi, cô cũng nên về sớm đi, vất vả rồi."

Thư ký gật đầu, đặt tay lên Lâm Vỹ Dạ:

"Chúng ta cùng nhau đi thôi, tôi cũng phải sử dụng thang máy để lên tầng một."

Lan Ngọc ừ một tiếng, lẳng lặng kéo Lâm Vỹ Dạ đến gần mình, ôm nàng chặt hơn:

"Vậy phiền cô vào bấm thang máy trước, tôi có thể đỡ Lâm tổng."

Dù sao cô cũng không quản quá xa, chỉ là không muốn người khác chạm vào Lâm Vỹ Dạ, ngay cả khi chỉ là một cánh tay.

---

Cô thư ký hơi bối rối nhưng cũng không biết có chuyện gì, cứ như mọi chuyện vẫn bình thường. Cô ấy bước nhanh hai bước để bấm thang máy, tình cờ cô cũng muốn lên tầng, nên sau khi bấm xong, chỉ có thể đợi Lan Ngọc đến. May mắn thay, Lan Ngọc đỡ Lâm Vỹ Dạ rất thoải mái, cũng sớm đưa người về.

"Giám đốc Lan Ngọc, vậy tôi đi trước nhé?"

Thang máy dừng ở lầu một, thư ký vẫy vẫy tay. Lan Ngọc gật gật đầu:

"Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Lâm tổng."

Sau khi thư ký rời đi, mọi người vẫn tiếp tục đi vào, không biết có phải do thang máy ở tầng trệt chờ một lúc không, lần này, lại có rất nhiều người vào, hai người bị kẹt vào một góc. Lâm Vỹ Dạ hừ một tiếng, có chút khó chịu, chân của Lan Ngọc cũng gần như nhũn ra. Cuối cùng, sau khi xuống thang máy, Lan Ngọc đứng trước cửa nhà Lâm Vỹ Dạ để tìm chìa khóa mở cửa trong túi xách của nàng.

Lan Ngọc nhanh chóng tìm được chìa khóa, vặn vài lần. Lâm Vỹ Dạ lập tức xông vào, bước thẳng đến bồn tắm, chống tay vào bồn cầu để nôn mửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro