57. Đi với tôi một chút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đúng như Vỹ Dạ dự đoán, đêm đó không phải ngẫu nhiên mà là chủ ý của Ninh Dương Lan Ngọc. Trong vài ngày tới, chỉ cần nàng xã giao, Ninh Dương Lan Ngọc sẽ luôn xuất hiện. Không quá sớm cũng không muộn, chỉ là một thời gian dài khi các cuộc đàm phán hợp tác gần kết thúc.

Vào cuối một đêm khác, Vỹ Dạ chặn thư ký Lý đang muốn rời đi lại:

"Nói cho tôi biết, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Thư ký Lý căng da đầu, đứng yên tại chỗ. Cô ấy biết hiện tại không nói cũng chẳng sao, vì Vỹ Dạ cũng sẽ biết được, nhưng vẫn làm thế này.

" Lâm tổng, giám đốc Ninh tìm đến tôi, nói rằng cô ấy là chị gái của cô."

Thư ký Lý cúi đầu, yếu ớt nói. Cô ấy cũng biết làm như vậy là trái với đạo đức nghề nghiệp:

"Tôi cũng không muốn cô tiếp tục như vậy nữa. Nếu có chuyện gì, cô cứ bàn bạc với người nhà đi, hẳn là sẽ có hướng giải quyết."

Huyệt thái dương của Vỹ Dạ nhảy thình thịch trước câu nói của thư ký Lý. Chị gái? Tốt lắm, Ninh Dương Lan Ngọc, cậu còn dám nói dối sau lưng tôi như vậy. Biết thư ký Lý có thiện ý, Vỹ Dạ cũng không có ý định trách cứ cô ấy, nghiêm mặt nói với cô ấy:

"Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ nói với Ninh Dương Lan Ngọc về lịch trình của mình. Nếu còn có lần sau, cô tự từ chức đi, hiểu chứ?"

Thư ký Lý bị sốc, hoàn toàn tỉnh táo. Cô ấy không ngờ Vỹ Dạ sẽ nói như vậy. Vỹ Dạ luôn đối xử tốt với cấp dưới của mình:

"Vâng, Lâm tổng, tôi đã nhớ rõ, sau này sẽ không tái phạm nữa."

Vỹ Dạ gật đầu:

"Được rồi, về trước đi, cũng muộn rồi."

Thư ký Lý cảm thấy tâm trạng Vỹ Dạ không tốt nên không ở lại nữa, vội vàng gật đầu rời đi. Vỹ Dạ quay đầu lại. Ninh Dương Lan Ngọc vẫn đứng phía sau nàng, ước chừng sau khi nghe thấy nàng nói chuyện cùng thư ký Lý, vẻ mặt của cô ấy có chút trốn tránh, sợ nàng sẽ chất vấn.

"Vỹ Dạ, cậu về trước đi, tôi sẽ tự về." Cô vội vàng mở miệng trước Vỹ Dạ. Chỉ vì không muốn Vỹ Dạ hỏi về chuyện này, nên muốn rời đi sau khi nói xong:

"Tôi... tôi... tôi đã gọi taxi rồi, sẽ đến ngay thôi, cậu về trước đi."

Bây giờ chuyện này cũng đã bị phá hỏng, cô buồn bực đến phát khóc, dường như Vỹ Dạ không cần cô nữa.

"Quay lại." Vỹ Dạ ngăn cô lại:

"Hủy cuốc taxi đi, tối nay về cùng tôi."

Vỹ Dạ tiến lên hai bước, phát hiện Ninh Dương Lan Ngọc vẫn đứng tại chỗ, vừa giận vừa buồn cười:

"Hiện tại cậu sợ hãi, rụt rè như vậy à? Không phải vừa rồi cậu uống vui vẻ với người khác lắm sao?"

"Đến đây nhanh lên." Ninh Dương Lan Ngọc không dám trái lời, đành phải cùng Vỹ Dạ lên xe.

Cô hoàn toàn không gọi taxi. Bắt taxi chỉ là một cái cớ. Thật ra, cô không dám ở một mình với Vỹ Dạ vì sợ Vỹ Dạ sẽ đuổi mình đi, vậy thì không thể mặt dày mày dạn quấn lấy người ta được nữa.

Cô cảm thấy mình thật phiền phức. Vỹ Dạ đã thể hiện rõ ràng rằng nàng không thích mình nữa, yêu cầu cô không cần quấn lấy nàng, nhưng cô không thể làm được.

Thật sự là từ bỏ hết mặt mũi rồi. Hiện tại, Vỹ Dạ vẫn chưa chán ghét cô lắm nhỉ?

Ninh Dương Lan Ngọc đi phía sau Vỹ Dạ. Lúc dừng trước cửa xe, Vỹ Dạ còn đụng vào lưng cô. Vỹ Dạ không nói tiếng nào khi lên xe. Ninh Dương Lan Ngọc tự nhiên ngồi như chim cút, không dám phát ra tiếng vì sợ làm Vỹ Dạ giận.

Cô thầm cầu nguyện rằng bản thân có thể bình yên về đến nhà. Đường về nhà rất yên tĩnh. Khi hai người xuống xe vào thang máy, Vỹ Dạ cũng không nói gì. Lòng Ninh Dương Lan Ngọc dần lắng xuống, nhưng khi cả hai bước ra khỏi thang máy, Vỹ Dạ lại mở miệng.

"Ninh Dương Lan Ngọc, cậu đến đây cùng tôi một lúc."

——

Chuẩn bị ngược méo mặt =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro