58. Nếu là bao nuôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ninh Dương Lan Ngọc đã từng nghe nhiều người bảo như thế. Lúc còn đi học, giáo viên nói:

"Ninh Dương Lan Ngọc, lại đây, lấy bài thi ngày hôm qua phát ra đi."

Khi cô mới bắt đầu làm việc, tiền bối cũng đưa cô đến rồi nói:

"Ninh Dương Lan Ngọc, đến đây, nói cho tôi nghe suy nghĩ của em về trường hợp này."

Sau đó, danh tiếng của cô dần dần tăng lên. Rất ít người nói điều này với cô, nhưng hiện tại Vỹ Dạ lại làm vậy. Trong lòng cô sợ hãi câu nói này. Ý tứ sâu xa của câu này thật ra là địa vị của đối phương trên cơ bản. Câu này giống như mệnh lệnh, nghĩa là cô phải tuân theo mệnh lệnh của nàng.

Cũng giống như lúc này, Ninh Dương Lan Ngọc phải tuân theo mệnh lệnh của Vỹ Dạ, đi theo Vỹ Dạ về nhà nàng. Vỹ Dạ cởi lớp áo bên ngoài của mình ra, đặt lên ghế sô pha:

"Ngồi xuống, chúng ta nói chuyện."

Sau khi uống rượu xong, nàng luôn có chút khát. Vì vậy, nàng lập tức đi đến tủ lạnh để lấy hai chai nước, đưa cho Ninh Dương Lan Ngọc một chai, sau đó mở nắp chai còn lại uống một ngụm. Ninh Dương Lan Ngọc hớp một ngụm nước lạnh, cố gắng bình tĩnh nhưng lại tuyệt vọng, vô ích. Chai nước bị cô làm móp. Cô nghĩ về mọi thứ mà Vỹ Dạ có thể muốn nói, nhưng không chắc Vỹ Dạ muốn nói gì.

" Lan Ngọc , cậu chơi đủ chưa?" Vỹ Dạ nhẹ nhàng mở miệng, chậm rãi vặn nắp chai chưa đóng lại:

"Những ngày qua, cậu chơi đủ chưa?"

"Tôi... không chơi..."

Ninh Dương Lan Ngọc không nói nên lời khi nhìn thấy Vỹ Dạ. Sự bất bình sau khi bị hiểu lầm khiến cô vô cùng bối rối. Quả nhiên, trong mắt Vỹ Dạ, những việc mà cô làm đều vô nghĩa. Nhưng cô đã giúp Vỹ Dạ uống ít hơn, không phải sao?

"Được rồi, không chơi. Vậy tại sao cậu lại nói dối thư ký Lý rằng cậu là chị gái tôi?"

Vỹ Dạ nhìn vào mắt Ninh Dương Lan Ngọc, giọng điệu có chút hung hăng:

"Tôi có người chị gái như cậu sao?"

"Xin lỗi, tôi chỉ là... Không muốn cậu uống nhiều rượu như vậy nữa..." Ninh Dương Lan Ngọc nhìn Vỹ Dạ, cảm xúc bị đè nén trong lòng:

"Tôi biết mình vô dụng, nên chỉ có thể dùng phương thức ngu ngốc kia, nhưng tôi có thể làm gì? Tôi chỉ là một người bình thường muốn bảo vệ cậu thôi."

"Tôi là người dâm tục như vậy đấy, cậu không phải lo cho tôi."

Sau khi hét lên câu này, bầu không khí giữa hai người có chút khó xử. Vỹ Dạ nhất thời không nói gì. Trước đây, vào mỗi lần nói chuyện, Ninh Dương Lan Ngọc luôn dạ dạ vâng vâng, hiếm khi thấy cô kích động như vậy.

" Lan Ngọc, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Tôi đã nói rõ từ tháng trước rồi, chúng ta đã kết thúc."

Giọng điệu của Vỹ Dạ trầm xuống, như thể rất mệt mỏi:

"Thật sự không cam lòng sao?"

"Đúng vậy, tôi không cam lòng. Vỹ Dạ, cậu đã không có người khác nhiều năm như vậy, tôi tin rằng trong lòng cậu còn có tôi. Chúng ta thử lại được không?"

"Thử lại?"

Vỹ Dạ hỏi cô.

"Ừm." Câu hỏi của Vỹ Dạ khiến lòng cô như lửa cháy, điều này có nghĩa là cô còn hy vọng sao?

"Được rồi, Ninh Dương Lan Ngọc, vì cậu không muốn từ bỏ, vậy tôi sẽ thử lại với cậu." Vỹ Dạ đưa tay lên, nâng lấy cằm Ninh Dương Lan Ngọc:

"Từ ngày mai, cậu sẽ là tình nhân của tôi. Nhưng tôi có một điều kiện, chúng ta không được nói với ai về mối quan hệ này."

"Nửa năm, nếu nửa năm sau tôi vẫn không muốn chính thức quay lại với cậu, vậy cậu phải rời đi, hoàn toàn khuất khỏi cuộc sống của tôi."

Ninh Dương Lan Ngọc nghiến răng nhìn nàng, không nói lời nào.

" cậu không đồng ý thì cứ nói. Ngày mai, tôi sẽ liên hệ với bộ phận nhân sự để làm thủ tục sa thải."

"Được, tôi đồng ý, nhưng tôi cũng có điều kiện."

"Nói đi."

"Tôi muốn ở cùng một chỗ với cậu."

"Có thể, cậu sẽ sống tại phòng ngủ phụ."

"Ừm."

"Tôi cũng có một điều kiện. Vì tôi đang bao nuôi cậu, nên phải trả tiền. Tôi sẽ chuyển cho cậu tiền, cậu phải nhận lấy."

Ninh Dương Lan Ngọc cắn chặt răng:

"Ừm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro