64. Có cần ngủ cùng không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không biết rốt cuộc ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì, nhưng việc xã giao đêm nay của Lâm Vỹ Dạ khá quy củ. Thư ký thở phào nhẹ nhõm khi nhìn Lâm Vỹ Dạ vẫn tỉnh táo bước ra.

Giám đốc Ninh không hổ là người nhà, quả nhiên cô ra mặt mới có thể trị được. Cuối cùng cũng không cần đưa Vỹ Dạ về nhà nữa. Thư ký ung dung hút thuốc trên phố trước khi gọi tài xế đến.

Đúng là tối nay Vỹ Dạ không say, nên đoạn đường về nhà vô cùng phức tạp. Nàng không thể không nghĩ về loại chuyện này, nhưng đều rất vô lý. Bạn gái cũ được mình bao nuôi và trở thành tình nhân, hiện tại còn đang đợi mình ở nhà.

Về đến nhà, Lâm Vỹ Dạ bảo tài xế đi trước rồi ngồi lại xe thêm nửa tiếng nữa. Trước khi tan tầm, nụ hôn kia vẫn hằn sâu trong tâm trí nàng. Nếu lên ngay lúc này, nàng sẽ xấu hổ, lập tức trốn vào phòng ngủ.

Thà rằng ngồi lì trong xe vẫn tốt hơn! Hai phút sau, nàng tuyệt vọng nghĩ, hiện tại trốn trong xe và trốn trong phòng ngủ cũng có khác gì nhau? Nhưng... dường như Ninh Dương Lan Ngọc đã thay đổi kể từ khi lập hợp đồng tình nhân vào đêm qua. Sự xấu hổ tưởng chừng sẽ xuất hiện lại không xuất hiện, chỉ có Ninh Dương Lan Ngọc trở nên không biết xấu hổ xuất hiện.

Cô sống trong nhà riêng của nàng và ... hôn nàng. Xong, nàng lại nghĩ về nụ hôn kia. Lúc vẫn còn đang suy nghĩ miên man trên xe, trời cũng đã tối muộn. Điện thoại trong tay rung lên, làm rối loạn suy nghĩ của nàng.

Là Lan Ngọc gọi, nàng do dự rồi nhấc máy.

"Đã xong chưa? Có muốn tôi đến đón không?"

Giọng điệu của Lan Ngọc có chút gấp gáp. Hiện tại đã gần mười hai giờ nhưng Lâm Vỹ Dạ vẫn chưa về nhà.

Cô sợ nàng lại uống quá nhiều.

Thậm chí cô đã thay quần áo xong và đứng tại cửa. Chỉ cần Lâm Vỹ Dạ không nghe điện thoại, cô sẽ gọi cho thư ký Lý và lên đường đến ngay lập tức.

Lâm Vỹ Dạ thở dài trong lòng.

"Tôi về ngay."

"Được, vậy tôi đợi cậu."

Ninh Dương Lan Ngọc vừa cầm điện thoại vừa nói. Lâm Vỹ Dạ không đáp lời. Câu nói kia thực sự rất kỳ quái, dường như Ninh Dương Lan Ngọc thật sự bất thường. Hai chữ 'đợi cậu' mà Ninh Dương Lan Ngọc nói ra có một tầng ý nghĩa khác, Lâm Vỹ Dạ muốn nghe lại nhưng không tài nào nắm bắt được, nên chỉ có thể để cảm giác này lưu lại trong tim.

Lâm Vỹ Dạ nói về ngay là lập tức về ngay. Ninh Dương Lan Ngọc đặt chìa khóa xuống, pha nước chua ngọt rồi đợi Vỹ Dạ đẩy cửa vào.

"Cậu về rồi."

Ninh Dương Lan Ngọc mỉm cười chào hỏi, như thể đã từng nói ra câu này rất nhiều lần.

"Tôi vừa pha nước giải rượu, cậu uống một chút đi, ngày mai sẽ không đau đầu nữa."

Lâm Vỹ Dạ nhìn Ninh Dương Lan Ngọc đang bưng cốc, đứng đối mặt với mình, cảm thấy không ổn. Bộ quân áo mà Ninh Dương Lan Ngọc đang mặc cũng không được xem như ở nhà. Nhưng lại bưng ly nước đợi nàng. Nàng bước đến, uống nước rồi đưa cốc cho Ninh Dương Lan Ngọc.

"Tôi muốn một ly nước lọc."

Ninh Dương Lan Ngọc mỉm cười, xoay người đi rửa ly rồi lại rót nước. Lâm Vỹ Dạ ngồi xuống ghế sô pha, dựa theo giả thiết trên xe, lẽ ra lúc này nàng nên ở phòng ngủ, nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược.

Ninh Dương Lan Ngọc đưa nước cho nàng.

"Uống từ từ thôi."

Hai người ở trong phòng khách thêm mười phút. Cuối cùng, Lâm Vỹ Dạ cũng rời đi trước. Lâm Vỹ Dạ về phòng tắm rửa, Ninh Dương Lan Ngọc cũng về phòng để thay quần áo rồi ngồi trong phòng mình thêm mười phút nữa. Mười phút sau, cô hạ quyết tâm cắn răng đứng dậy, gõ cửa phòng của Lâm Vỹ Dạ.

Phải nói rằng cô canh thời gian rất chuẩn. Lâm Vỹ Dạ vừa định tắt đèn và nằm xuống thì cô đã gõ cửa.

Dù hơi khó hiểu nhưng nàng vẫn bước ra mở cửa. Người đứng trước của là Ninh Dương Lan Ngọc. Cô đã thay quần áo, chính là... một bộ đồ ngủ không hề bảo thủ một chút nào. Gần một nửa bộ ngực đã lộ ra ngoài.

Cô đang cầm một cốc nước trên tay, có vẻ hơi lo lắng.

"Buổi tối sẽ khát, tôi rót cho cậu nửa ly nước."

Lâm Vỹ Dạ vươn tay nhận lấy, nhưng Ninh Dương Lan Ngọc lại tránh ra.

"Tôi sẽ mang vào cho cậu."

Vừa nói, cô vừa lách sang một bên và chui vào. Dường như cô đã trở nên căng thẳng hơn sau khi đặt nước xuống. Cô nhìn Lâm Vỹ Dạ, bình tĩnh nói.

"Có cần tôi ngủ cùng cậu không?"

——-

Chuẩn bị...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro