68. Tôi không thể che giấu ham muốn của mình với cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yêu cầu của Lan Ngọc khiến Lâm Vỹ Dạ ngẩng đầu lên. Lúc nhìn thấy sự nhẫn nhịn của Lan Ngọc, nàng bỗng cảm nhận được cảm giác sung sướng đã mất đi từ lâu.

"Cái gì bên dưới?"

Nàng cố ý hỏi. Ninh Dương Lan Ngọc không thể chịu đựng nổi, lại ma sát vài lần, nhưng không mấy mảy may. Thậm chí cô lại càng rạo rực hơn vì Lâm Vỹ Dạ đã ngừng chạm vào mình.

"Nơi đó..."

Cho dù đã thả lỏng, nhưng cô cũng không thể nói trắng ra được. Không phải bởi vì đây là lần đầu tiên sau khi gặp lại, mà là vì lời này rất khó nói với cô.

Ngón tay Lâm Vỹ Dạ nhào nặn một bên đầu vú, chiêm ngưỡng đôi má và chiếc cổ ửng hồng vì ham muốn của cô

"Tôi là kim chủ, tôi muốn chơi như thế nào thì chơi."

Nàng tạm dừng để quan sát biểu hiện của Ninh Dương Lan Ngọc. Nhìn thấy biểu hiện kia của cô, nàng mới tiếp tục:

"Muốn chơi thế nào thì chơi. Đừng quên, cậu là người nhất định muốn hầu hạ tôi trong phòng ngủ, tôi không ép buộc cậu."

Vẻ mặt của Lan Ngọc khiến lòng nàng ấm lên. Nàng lại cúi người xuống, ngậm lấy tai cô:

"Nếu đổi ý, cậu có thể rời đi bất cứ lúc nào."

Ninh Dương Lan Ngọc nhắm mắt lại, cảm nhận được hơi nóng do lời nói của Lâm Vỹ Dạ mang đến, vành tai ngứa ngáy, lòng cũng rạo rực. Bây giờ sao cô có thể rời đi được, có thể đi đến bước này cũng không dễ dàng gì.

"Vỹ Dạ... ưm..."

Tay cô chạm vào lưng Lâm Vỹ Dạ rồi vô thức vuốt ve, trong miệng không ngừng tràn ra những tiếng rên rỉ vì quá thoải mái.

"Vỹ Dạ, bên dưới ngứa quá, rất khó chịu..."

Cô dang rộng hai chân ra, bắt đầu tự ý cọ xát vào người Lâm Vỹ Dạ. Lâm Vỹ Dạ đặt một tay lên người Ninh Dương Lan Ngọc, trầm giọng nói:

"Đừng nhúc nhích."

Cơ thể Lan Ngọc đã nhũn ra, nên Lâm Vỹ Dạ rất dễ ghì lại. Cô phát ra những tiếng rên nức nở, đôi mắt ửng hồng, còn có chút ẩm ướt trong mắt:

"Đừng... Vỹ Dạ..."

Ninh Dương Lan Ngọc bị bắt nạt đến như vậy, nhưng Lâm Vỹ Dạ lại cảm thấy khoái cảm không tài nào tả xiết khi thấy dáng vẻ hiện tại của cô. Cảm giác này khiến nàng càng muốn bắt nạt đối phương, thậm chí còn muốn nhìn thấy cô khóc.

Ninh Dương Lan Ngọc đã từng như thế này, cô ức hiếp nàng trên giường đến mức nước mắt lưng tròng mới chịu thỏa mãn, nhưng hiện tại, người khóc đã thay đổi. Nàng cho rằng bản thân đã quên, nhưng thật sự không có, ký ức vẫn còn nguyên nơi đây.

Hơi thở dần trở nên gấp gáp. Lâm Vỹ Dạ trượt xuống rồi nhìn vào giữa hai chân Ninh Dương Lan Ngọc. Có thể nhìn thấy rõ ràng những vệt nước ở nơi ấy, hoa hoạch cũng sưng tấy vì ham muốn. Có lẽ còn vì cọ xát vào nàng mà to lên, đặc biệt dễ thấy.

"Lan Ngọc, cậu đói khát đến vậy à? Tôi chỉ vừa mới sờ ngực cậu, mà cậu đã ướt như thế này rồi?"

Giọng điệu của nàng có chút khinh thường, không muốn Ninh Dương Lan Ngọc nghe ra ham muốn bị kích thích trong mình. Cho dù nàng muốn làm, cũng là do Ninh Dương Lan Ngọc dâm đãng nên bản thân phải thỏa mãn cô, không phải vì nàng muốn làm chuyện này.

Lâm Vỹ Dạ chưa bao giờ nói những điều như vậy, điều này kích thích lòng tự trọng của Ninh Dương Lan Ngọc, cũng dấy lên ham muốn trong cô. Thậm chí cô còn co rút một chút vì lời nói của Lâm Vỹ Dạ.

"Vỹ Dạ, đúng vậy, tôi muốn cậu. Tôi không thể che giấu được khát vọng của mình đối với cậu, cho nên..."

Cô không nói được những lời sau, đành phải dừng lại ở đây, nhưng lồng ngực vẫn phập phồng vì ham muốn. Nhưng dù sao cô cũng không thể nói ra, điều này khiến Lâm Vỹ Dạ càng muốn cô nói nhiều hơn. Nàng vươn tay ra, chạm vào hoa hoạch một chút:

"Cho nên cái gì?"

Sự đụng chạm nhẹ mang đến kích thích mạnh mẽ cho Ninh Dương Lan Ngọc, cô run rẩy, cắn chặt môi, quật cường nhìn Lâm Vỹ Dạ.

Sự kiên cường trong ánh mắt của cô càng làm nàng muốn chinh phục cô hơn. Nàng nhìn thẳng vào mắt Lan Ngọc rồi ra lệnh :

" Lan Ngọc, cậu cầu xin tôi, cầu xin tôi làm tình với cậu đi "

——-

🌟

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro