72. Tôi thật sự muốn phần thưởng nhiều hơn tiền thưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Lâm Vỹ Dạ tỉnh lại, Ninh Dương Lan Ngọc vẫn đang ôm nàng từ phía sau. Ngực của Ninh Dương Lan Ngọc dán vào lưng nàng. Cái ôm này khiến nàng cảm thấy đầy an toàn và dễ chịu. Tối hôm qua nàng ngủ ít, lúc tỉnh lại vẫn còn khá choáng váng, nên cho dù tỉnh cũng không dậy ngay.

"Vỹ Dạ..."

Người phía sau thủ thỉ tên nàng.

"Ừm?"

Nàng nhẹ nhàng đáp, nhưng đợi một lúc lâu, Ninh Dương Lan Ngọc vẫn chưa phản ứng lại, khiến nàng có chút giận:

"Nếu tỉnh thì ngồi dậy đi."

Người phía sau nàng vẫn không nhúc nhích. Lâm Vỹ Dạ tiếp tục gọi, nhưng Ninh Dương Lan Ngọc không trả lời.

À, hóa ra chỉ đang nói mớ thôi.

Nằm thêm mười phút nữa, Lâm Vỹ Dạ cũng hoàn toàn tỉnh táo lại. Hôm nay là lần nằm trên giường lâu nhất. Nàng không muốn tiếp tục nướng nữa, bèn thoát khỏi vòng tay của Ninh Dương Lan Ngọc, rời giường, vào phòng tắm rửa sạch sẽ.

Có một chiếc thùng rác ở cuối giường, một vài tờ giấy vò nằm rải rác bên ngoài khi chúng được sử dụng vào đêm qua, nhắc nhở nàng những gì đã xảy ra vào đêm qua không phải là một giấc mơ hay ảo ảnh. Mặt nàng hơi nóng, cố tình không để ý đến mớ khăn giấy ấy rồi bước vào phòng tắm.

Cánh tay trở nên trống rỗng, Ninh Dương Lan Ngọc cũng thức giấc ngay khi Lâm Vỹ Dạ đứng dậy. Nhìn thấy chiếc giường trống rỗng bên cạnh, cô có chút khó chịu, sao có thể ngủ dậy muộn hơn Lâm Vỹ Dạ được cơ chứ?

Ngủ như chết, vậy mà còn muốn theo đuổi người ta.

Cô tự mắng mình vài câu trong lòng rồi nhanh chóng đứng dậy. Ninh Dương Lan Ngọc không vào phòng ngủ của Lâm Vỹ Dạ, mà lại bước vào nhà vệ sinh bên ngoài. Cô vừa đánh răng vừa nhìn mình trong gương. Đầu tóc rối bời, gương mặt ưa nhìn, làn da trắng hồng. Không biết có phải do tối qua đã quan hệ hay không, nhưng lúc phun bọt trong miệng ra, cô bỗng có chút ngượng ngùng.

Cô cũng khá vui vẻ. Sau khi làm chuyện ấy vào tối hôm qua xong, tối nay, cô cũng sẽ có lý do để vào phòng của Lâm Vỹ Dạ. Đây cũng là một bước tiến lớn. Cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân, nhận thấy Lâm Vỹ Dạ vẫn chưa ra, cho nên lại vào phòng của nàng. Tối hôm qua bên trong hơi lộn xộn, nên cô đã dọn dẹp giấy, thay ga trải giường và vỏ chăn.

Lúc Lâm Vỹ Dạ bước ra, cô đang đặt một chiếc túi mới vào thùng rác. Nàng thoáng sững người khi thấy Ninh Dương Lan Ngọc đang dọn dẹp.

"Tôi dọn phòng một lúc."

Lan Ngọc giải thích.

Lúc này, Vỹ Dạ mới thấy những thứ trên giường đã được thay đổi và thu dọn. Nghĩ đến những gì đã xảy ra đêm qua, nàng mất tự nhiên ho khan một tiếng, ngượng ngùng nói:

"Ừm, tốt lắm, tôi sẽ phát tiền thưởng cho cậu."

Ninh Dương Lan Ngọc sửng sốt, tiền thưởng? Sau đó cô mới phản ứng lại, à, thân phận hiện tại của cô là tình nhân. Lan Ngọc cũng không quan tâm lắm. Lâm Vỹ Dạ cứ đóng cô vô khung hình thân phận này, nên cô chỉ có thể được đằng chân, lân đằng đầu.

Cô đi thay túi rác rồi bước đến bên cạnh Lâm Vỹ Dạ, nói với chất giọng khàn khàn:

"Tôi thực sự muốn phần thưởng hơn là tiền thưởng."

"Phần thưởng gì?"

Vỹ Dạ bất giác hạ giọng khi đã ở quá gần.

"Phần thưởng như tối hôm qua."

Cô không đợi Lâm Vỹ Dạ nói, tiếp tục hỏi:

"Hôm nay kim chủ muốn ăn gì, tôi sẽ đi mua ngay."

Lâm Vỹ Dạ tùy tiện nói một câu rồi xoay người đến tủ quần áo. Ninh Dương Lan Ngọc mỉm cười, cô thấy rõ vành tai Lâm Vỹ Dạ đang đỏ lên.

Cô xuống lầu ném rác và mua đồ ăn sáng cho hai người. Lúc vừa mở cửa, Vỹ Dạ cũng bước ra. Lan Ngọc có thể thấy được Lâm Vỹ Dạ không muốn nhắc đến chuyện tối hôm qua nên cố ý không nói. Hai người yên lặng ăn sáng, sau đó cùng nhau lái xe đến công ty.

Có vẻ như mọi chuyện đã tốt hơn, Lan Ngọc nghĩ khi ngồi vào xe của mình.

——

Đọc rùi đi ngủ nha, chúc mấy embe của " anh " ngủ ngoan ❤️🤩

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro