74. Tôi sẽ hạnh phúc hơn nếu đánh vào mông của sếp đấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lâm Vỹ Dạ không trả lời suốt cả ngày, chỉ nhìn qua một lần trong cuộc họp. Vào lúc sắp tan tầm, Ninh Dương Lan Ngọc lại gửi tin nhắn đến:

"Đêm nay sếp có về nhà ăn cơm không?"

Lúc đó Lâm Vỹ Dạ cũng sắp tan sở. Sau một thời gian dài bận rộn, nàng muốn thư giãn vào thứ Sáu, nên đã hẹn một buổi mát xa để cơ thể bớt mệt mỏi. Nhìn thấy tin nhắn của Lan Ngọc, nàng bật cười, không biết "sếp" mà cô gọi là sếp của công ty hay...

Trước đây Lan Ngọc cũng từng gọi nàng là sếp, đó là vào khoảng thời gian quan hệ vẫn còn tốt đẹp. Sau này, cô đã quy củ đổi lại thành Lâm tổng, nhưng không ngờ hiện tại cô lại gọi:

"Tối nay tôi có việc phải làm, cậu tự thu xếp đi."

Nàng nhấn gửi.

Ninh Dương Lan Ngọc trả lời tin nhắn rất nhanh:

"Được rồi, sếp, tôi đi cùng cậu được không?"

Cô không biết Lâm Vỹ Dạ định làm gì, nhưng cho dù có ra sao, đi cùng nàng vẫn luôn là điều tốt cho cô.

Lâm Vỹ Dạ cắn môi, lại cảm thấy dường như Ninh Dương Lan Ngọc không biết xấu hổ. Nàng suy nghĩ một chút, dù sao cũng đi một mình, nếu muốn đi thì có thể đi cùng:

"Tôi đi mát xa, cậu muốn đi không?"

"Đi, chút nữa tôi có thể làm tài xế cho sếp được không?"

Lâm Vỹ Dạ cảm thấy buồn cười. Người phụ nữ này sao có thể tự ý trèo cao như vậy:

"Cậu không sợ bị người khác nói là nịnh bợ khi ngồi chung xe với tôi sao?"

"Không sợ, sếp cho tôi vuốt mông thì tôi đã rất vui rồi."

Lan Ngọc nói, suy nghĩ xong lại gửi thêm một câu:

"Tôi sẽ càng vui hơn nếu được đánh vào mông của sếp đấy."

Lâm Vỹ Dạ từng thích bị tát vào mông. Sau khi gửi tin nhắn xong, nàng cảm thấy tình hình hiện tại có vẻ không ổn. Trước khi Lâm Vỹ Dạ trả lời, cô đã nhắn thêm một tin:

"Nếu sếp muốn đét mông tôi cũng được, đêm nay có thể làm ngay."

Hộp thoại màu trắng lần lượt hiện lên, Lâm Vỹ Dạ không biết phải trả lời như thế nào. Sắc mặt nàng đỏ bừng, không biết là đang thẹn hay đang giận, nhưng đầu óc lại có chút choáng váng, muốn nhắn lại nhưng không biết nên nhắn gì, cuối cùng cũng chỉ giận dỗi trả lời:

"Vậy cậu tắm rửa sạch sẽ rồi chờ đi."

Sau khi hàn huyên một vài câu, đã đến giờ tan tầm. Lúc Lâm Vỹ Dạ cầm lấy túi xách, nàng đã gửi thêm một tin nhắn khác đến:

"Nhắn tin riêng trong giờ làm việc, trừ lương."

"Được, nghe sếp vậy." Cô trả lời.

Đợi một lúc nhưng Lâm Vỹ Dạ không trả lời, cô tiếp tục gửi một tin nhắn đến:

"Sếp, chúng ta đi ngay bây giờ chưa?"

"Ừm." Lâm Vỹ Dạ xách túi đi đến bãi đỗ xe.

Xe của Lâm Vỹ Dạ được đặt ở một vị trí cố định, Ninh Dương Lan Ngọc không cần phải đi tìm, bước thẳng đến xe để đợi.

Tâm trạng cô thực sự rất tốt, ít nhất bây giờ Lâm Vỹ Dạ cũng đã sẵn lòng để tâm đến cô. Nếu nàng đã bảo tối nay sẽ đợi, thì cô có thể vào phòng Lâm Vỹ Dạ rồi. Nếu Lâm Vỹ Dạ không cho vào, cô cũng sẽ mặt dày mày dạn.

Khi Lâm Vỹ Dạ bước xuống, nàng lập tức thấy Ninh Dương Lan Ngọc đang mỉm cười đứng cạnh xe mình, xem ra tâm tình rất tốt, có lẽ là do cuộc trò chuyện vừa rồi. Nàng nên cảm thấy không vui khi thấy Lan Ngọc như thế này, nhưng lại vui mừng lạ thường, cố gắng không biểu hiện ra ngoài, chỉ lạnh mặt đưa chìa khóa cho cô

Ninh Dương Lan Ngọc mỉm cười nhận lấy, chạy đến mở cửa xe cho Lâm Vỹ Dạ, sau đó mới bước lên xe.

Cô không thể ngừng cười:

" Đại boss, chúng ta sẽ đi đâu?"

Lâm Vỹ Dạ không nói lời nào, nhấp vào địa điểm trong bảng điều hướng:

"Tôi nghỉ ngơi một chút, đến nơi nhớ gọi tôi."

Nơi này rất gần, nàng chỉ không muốn nói chuyện với Ninh Dương Lan Ngọc thôi.

Ninh Dương Lan Ngọc cũng không ngại, đạp chân ga xuất phát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro