82. Miệng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cơ thể Lâm Vỹ Dạ rũ xuống, để mặc cho Ninh Dương Lan Ngọc châm ngòi thổi gió, cuối cùng khiến cả người nàng như bị thiêu đốt. Nhưng động tác của người trên cơ thể nàng cũng không nhanh nhẹn lắm. Chân nàng được tách ra, Ninh Dương Lan Ngọc vùi đầu vào giữa hai chân nàng, dùng tay cố định hông nàng rồi hôn lên từng tấc da thịt bên trong.

Nếu nàng chưa trải sự đời, có thể sẽ không biết làm thế nào để đối phó với sự trống rỗng trong cơ thể mình, nhưng nàng không. Nàng biết cảm giác ngứa ngáy lan ra khắp cơ thể mình là muốn có người hung hăng tiến vào, và người này cũng chính là Ninh Dương Lan Ngọc.

"Lan Ngọc..." Nàng đưa tay đè lên đầu Ninh Dương Lan Ngọc, nhẹ nhàng thúc giục, nhưng người nọ lại không hề động đậy, chỉ thay thế bằng một nụ hôn.

Lâm Vỹ Dạ không còn cách nào khác ngoài việc mặt dày thúc giục, nên đành phải chịu đựng dục vọng hừng hực và chờ đợi những hành động tiếp theo của Ninh Dương Lan Ngọc.

" Dạ.. Vỹ Dạ ..." Ninh Dương Lan Ngọc gọi tên Lâm Vỹ Dạ, đôi môi cũng chậm rãi di chuyển về phía giữa hai chân nàng. Mỗi lần hôn lên, cô đều gọi thành tiếng.

Ninh Dương Lan Ngọc cố hết sức kiềm chế ý muốn đi thẳng vào vấn đề. Vất vả lắm Lâm Vỹ Dạ mới đồng ý, nên cô không muốn nàng khó chịu vì sự vội vàng của mình.

Phải làm Lâm Vỹ Dạ thoải mái, sau này mới có cơ hội khác được. Lâm Vỹ Dạ sắp bị tra tấn đến chết bởi dục vọng không được thỏa mãn này, nhưng nàng muốn bảo vệ cực hạn cuối cùng, không chủ động đòi hỏi. Cuối cùng cũng đợi được Ninh Dương Lan Ngọc rời khỏi phần da thịt bên chân.

Lâm Vỹ Dạ nghĩ rằng rốt cuộc ham muốn của mình cũng đã được thỏa mãn, nhưng Ninh Dương Lan Ngọc lại ngừng lại:

" Vỹ Dạ..nhiều nước quá..."

Nếu không phải vì một chút lý trí, thậm chí Lâm Vỹ Dạ còn muốn đạp Ninh Dương Lan Ngọc xuống giường.

"Làm đi... Nhanh lên..." Lâm Vỹ Dạ gần như nghiến răng nói:

"Nếu không làm thì cút ra ngoài ngay đi."

Lúc này, Ninh Dương Lan Ngọc mới nhận ra rằng Lâm Vỹ Dạ đang giận. Cô lập tức ngậm miệng, tập trung làm việc. Đầu lưỡi đẩy môi âm hộ đã sưng tấy vì dục vọng ra, bắt đầu liếm láp. Hơi thở nóng bỏng phả vào tiểu huyệt, khiến Lâm Vỹ Dạ bất giác co rúm lại. Nước tình chảy hết vào miệng, đầu lưỡi mềm mại đè lên âm vật sưng tấy, chưa chạm vào bao lâu mà đã lặng lẽ nhú lên.

Ninh Dương Lan Ngọc nhớ rõ nơi này rất mẫn cảm. Lực liếm không nặng cũng không nhẹ, nhưng chiếc lưỡi thô ráp chạm vào âm vật khiến nàng cực kỳ mẫn cảm, bên dưới run rẩy đến mất tự chủ.

"A... Lan Ngọc..."

Khoái cảm mãnh liệt truyền đến, Lâm Vỹ Dạ co người lại theo bản năng.

Cơ thể này đã không được chạm vào nhiều năm. Cơ thể trưởng thành vắng vẻ suốt những năm qua đã trở nên vô cùng nhạy cảm, ngón tay đặt trên đầu Ninh Dương Lan Ngọc cũng dần siết chặt:

"Đừng mà..."

Làm sao Ninh Dương Lan Ngọc không biết phản ứng của Lâm Vỹ Dạ biểu hiện cho việc gì. Cô đặt hai tay bên hông Lâm Vỹ Dạ, đầu lưỡi cũng bắt đầu quét qua âm vật sưng tấy, khiến người phía dưới không khỏi rùng mình.

Cô không ngờ rằng hiện tại Lâm Vỹ Dạ còn nhạy cảm hơn trước. Phát hiện này khiến cô ngây ngất, đành phải làm chăm chỉ hơn để khiến Lâm Vỹ Dạ hài lòng.

"Đừng mà... Lan Ngọc... chậm một chút... nhanh quá... a..."

Lâm Vỹ Dạ không ngừng rên rỉ, cơ thể căng thẳng, toàn bộ giác quan đều bị lực liếm ở tiểu huyệt lấy đi.

Không cảm nhận được gì ngoài cảm giác hồi hộp chết người. Khoái cảm nhanh chóng chồng chất, Lâm Vỹ Dạ cũng cực kỳ mẫn cảm, không cần kích thích quá lâu. Chỉ trong vòng vài phút, nàng đã lên đỉnh.

"A... ha... đừng mà..."

Môi của Ninh Dương Lan Ngọc cũng kịp thời di chuyển xuống, nuốt hết nước tình mà Lâm Vỹ Dạ tiết ra vào trong, không chừa lại một giọt nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro