83. Lăn lộn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời gian dạo đầu quá lâu, cơ thể Lâm Vỹ Dạ cũng căng thẳng một lúc. Sau khi giây phút này trôi qua, cả người nàng hoàn toàn thả lỏng, thậm chí không thể duy trì việc uốn cong hai chân, chỉ có thể mềm nhũn nằm liệt trên giường.

Môi và lưỡi mang lại khoái cảm không dứt. Ninh Dương Lan Ngọc vẫn đang khẽ liếm, nhẹ nhàng xoa dịu âm vật đang run rẩy của nàng. Khi cơ thể Lâm Vỹ Dạ hoàn toàn thả lỏng, Ninh Dương Lan Ngọc mới tạm dừng lại. Trong bóng đêm, không thể nhìn rõ vẻ mặt của Lâm Vỹ Dạ, nhưng từ hơi thở của đối phương, cô có thể cảm nhận được sự thỏa mãn của nàng. Cô nương theo ánh trăng mờ ảo, kéo lấy gối của mình, sau đó vỗ nhẹ vào mông Lâm Vỹ Dạ theo bản năng.

Có lẽ ký ức của quá khứ khắc quá sâu, nên Lâm Vỹ Dạ cũng vô thức nâng hông lên. Khi cảm thấy có một chiếc gối dưới mông mình, Lâm Vỹ Dạ bỗng cảm thấy một luồng nhiệt xông thẳng lên mặt.

Cũng may là đã tắt đèn từ trước, nên đối phương không thể nhìn thấy biểu hiện của nàng. Nếu không, cũng chẳng biết giấu sắc đỏ này vào đâu. Ninh Dương Lan Ngọc cũng nhận ra rằng sự hợp tác giữa cả hai quá mức ăn ý, nên bèn cong cong khóe miệng. Cô sợ rằng sẽ bị Lâm Vỹ Dạ đá xuống giường vì giận.

Cả hai ngầm không bày tỏ ý kiến gì về hành động này, Ninh Dương Lan Ngọc lại vùi đầu vào giữa hai chân nàng. Đầu lưỡi khoan vào nguồn nước, nhiệt độ của khoang miệng ấm hơn so với tiểu huyệt, khiến Lâm Vỹ Dạ nóng đến mức tuông ra một dòng nước khác, huyệt thịt trong hoa huyệt cũng căng ra, kẹp chặt đầu lưỡi Ninh Dương Lan Ngọc.

"A... ha... đừng..."

Lâm Vỹ Dạ không chịu được kích thích, rồi lại luyến tiếc khoái cảm này. Nàng vừa từ chối, vừa đẩy cơ thể đến môi và lưỡi của đối phương.

"Thoải mái quá... ... ha... a..."

Sao Ninh Dương Lan Ngọc có thể chậm lại vì câu nói của Lâm Vỹ Dạ được? Cô muốn Lâm Vỹ Dạ được thoải mái, muốn Lâm Vỹ Dạ sướng, muốn Lâm Vỹ Dạ nở rộ trong tay mình, và muốn lấy lòng nàng. Cảm nhận được việc hút lấy mình của đối phương, cô biết Lâm Vỹ Dạ lại sắp đạt cực khoái.

Cánh tay cô luồn qua hai chân nàng, úp lòng bàn tay xuống, đè lên bụng dưới của nàng, ấn hai lần, rồi lại khiến Lâm Vỹ Dạ thét chói tai. Cô đặt ngón tay cái của mình lên âm vật vừa được môi và lưỡi xoa dịu, liên tục cọ xát theo chuyển động của lưỡi.

" Lan Ngọc... khó chịu quá... a... sướng quá... đừng mà..."

Kích thích nhân đôi khiến tiếng rên rỉ của Lâm Vỹ Dạ đầy hỗn loạn. Tất cả cảm giác đều được thông báo qua lời nói, giống như chiếc lỗ nhỏ không ngừng tiết ra nước tình. Khoái cảm chồng chất càng lúc càng nhiều, bàn tay đang nắm chặt ga trải giường của Lâm Vỹ Dạ cũng ngày càng chặt hơn, vòng eo trướng đến mức căng thẳng.

"A... ưm... đừng... sắp lên rồi... ưm..."

Theo từng tiếng rên rỉ, Lâm Vỹ Dạ lại được Ninh Dương Lan Ngọc đưa đến cực khoái. Đầu lưỡi tê dại vì bị huyệt thịt mềm mại mạnh mẽ mút vào, nhưng một lúc sau cô vẫn không rút ra, chỉ muốn cảm nhận khoái cảm của Lâm Vỹ Dạ nở rộ trong miệng mình. Ninh Dương Lan Ngọc chỉ rút lưỡi ra khi sức mút của nàng ngày càng nhẹ hơn.

Hai lần cao trào khiến Lâm Vỹ Dạ có chút yếu ớt, Ninh Dương Lan Ngọc ôm lấy nàng vào lòng:

"Có muốn uống chút nước không?"

Vừa rồi không cảm thấy gì, nhưng bây giờ, lúc vừa nói xong, cô bỗng cảm thấy đầu lưỡi tê dại.

Cổ họng Lâm Vỹ Dạ khô khốc. Nàng gật đầu, Ninh Dương Lan Ngọc bước xuống giường, bật đèn rồi bước ra ngoài, giúp nàng rót nước.

Mãi cho đến khi Ninh Dương Lan Ngọc bật đèn lên, Lâm Vỹ Dạ mới nhìn thấy chiếc giường bị cả hai lăn lộn đến thảm như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro