85. Lan Ngọc... Nhanh Lên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ninh Dương Lan Ngọc nhìn mặt nàng rồi chậm rãi đút ngón tay vào âm hộ nhỏ ướt đẫm, bên trong đã khít khao đến không tài nào tưởng tượng nổi.

Tiếng thở dốc của Ninh Dương Lan Ngọc trở nên nặng nhọc. Lâm Vỹ Dạ nhắm mắt lại, ngầm đồng ý động tác của cô. Cơ thể đã được thỏa mãn qua hai lần đạt cực khoái đầu tiên lại bị ngón tay của Ninh Dương Lan Ngọc đánh thức ham muốn sâu thẳm.

Chiếc lỗ nhỏ được đâm sâu vào phát đau, nhưng dục vọng còn mãnh liệt hơn trước.

"Ưm..."

Nàng thoáng nhăn mày, cơ thể trống rỗng rất lâu bị ngoại vật xâm nhập lần đầu tiên, nhưng vẫn mang đến cảm giác nồng đượm, có chút khó chịu, cũng có chút niềm vui không thể cưỡng lại. Dù sao đây cũng là người mà nàng yêu say đắm.

Động tác của Ninh Dương Lan Ngọc rất chậm. Cô nhìn vẻ mặt của Lâm Vỹ Dạ, động tác cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, cơ thể cũng thoáng cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán nàng:

"Thả lỏng một chút, sẽ không đau nữa."

Cảm nhận được sự trấn an của Ninh Dương Lan Ngọc, tâm trạng Lâm Vỹ Dạ trở nên vững vàng hơn. Ngón tay trong cơ thể cũng không vội vàng đưa đẩy, mà chỉ miết nhẹ phần huyệt thịt bên trong. Cảm giác ban đầu bị đàn áp bởi khoái cảm trập trùng, ham muốn mạnh mẽ dần lan tràn khắp cơ thể.

Những sự an ủi này có thể làm nảy sinh nhiều dục vọng hơn, nhưng cũng không giữ lâu được chút nào, mà lại giống như đổ thêm dầu vào, khiến ngọn lửa trong cơ thể nàng bùng cháy mạnh mẽ hơn.

" Lan Ngọc ... "

Không chịu nổi động tác chậm chạp của cô, nàng không thể không nhắc nhở:

"Nhanh lên."

Lời nói của Lâm Vỹ Dạ kích thích dục vọng khắp cơ thể Ninh Dương Lan Ngọc. Cô muốn chậm rãi cho Lâm Vỹ Dạ một trải nghiệm hoàn chỉnh, nhưng sợi dây căng thẳng trong đầu giống như đang bị câu nói này của nàng xé toạc ra.

"Đây là do cậu nói, chút nữa đừng trách tôi."

Cô nói rồi bắt đầu di chuyển nhanh hơn. Động tác dưới tay cũng không xa lạ, nhưng phản ứng của Lâm Vỹ Dạ lại bị đè nén hơn rất nhiều so với trong mơ. Nàng cắn chặt môi, tránh cho những tiếng rên rỉ lọt ra ngoài.

"Vỹ Dạ, đừng chịu đựng, có thể thoải mái rên thành tiếng mà."

Cô đỏ mắt dỗ dành vì muốn nghe thấy tiếng rên rỉ phát ra từ miệng Lâm Vỹ Dạ. Loại cảm giác sung sướng này sẽ khiến nàng phát ra âm thanh không thể kìm nén được và khiến cô phát điên.

Sao Lâm Vỹ Dạ có thể nghe cô được. Nàng vẫn cắn chặt môi, không muốn phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng kia, cũng không để Ninh Dương Lan Ngọc nhìn thấy bộ dạng bối rối của bản thân.

Giống hệt như trước kia. Nhưng giờ phút này nàng không thể khống chế được cơ thể của mình, ngón tay Ninh Dương Lan Ngọc rất quen thuộc với cơ thể nàng, điểm mẫn cảm nhất trên người nàng cũng giống như nhiều năm trước đây, nên khả năng bị ngón tay của cô cọ xát được là rất cao.

Hầu hết mọi cú thúc vào đều sẽ chạm vào điểm nhạy cảm của chính nàng.

Sắp... không chịu được nữa... rất thoải mái. Thoải mái hơn rất nhiều so với việc chỉ được liếm bằng lưỡi, cảm giác được điều khiển hoàn toàn khác với cảm giác phục vụ khi được liếm. Một ngón tay lại được thêm vào, hai ngón càng nới rộng tiểu huyệt ra.

Lúc này, rốt cuộc Lâm Vỹ Dạ cũng không kìm được tiếng rên rỉ nữa, chúng đều tràn ra khỏi miệng. Khi tiếng rên rỉ đã phát ra, rất khó để thu lại. Căn phòng tràn ngập tiếng rên lạnh lùng nhưng đầy khao khát của nàng.

Những âm thanh này giống như thuốc kích dục, khiến Ninh Dương Lan Ngọc thực sự phát điên, mặc dù đã cố gắng kiềm chế lực tay, nhưng mỗi lần tiến vào cô vẫn va chạm mạnh với Lâm Vỹ Dạ.

"Vỹ Dạ... có sướng không... "em" của cậu mút chặt quá... ngón tay tôi không thoát ra được..."

Lời nói không hề kiêng nể gì tràn ra khỏi miệng, khiến Lâm Vỹ Dạ bị kích thích mãnh liệt hơn. Khăn trải giường càng thêm rối tung bởi đôi tay đang nắm chặt của nàng, nhưng giờ phút này nàng đã không còn kiêng kỵ nữa.

" Lan Ngọc...... a... ưm... sâu quá..."

Bầu vú của nàng lắc lư theo từng nhịp dập của cơ thể, ngẩn ngơ nhìn Ninh Dương Lan Ngọc. Cô cúi đầu, há miệng thật to để nuốt trọn bầu vú của nàng, mọi hành động đều bị nàng nhìn thấy.

Kích thích thị giác và khoái cảm thể xác hòa quyện, cuối cùng cũng khiến Lâm Vỹ Dạ lên đỉnh. Hai chân nàng kẹp chặt, ngón tay của Ninh Dương Lan Ngọc cũng cố định tại nơi sâu nhất trong cơ thể nàng.

Một lượng lớn dâm thủy tuôn ra theo đầu ngón tay, khiến cho ga giường vốn đã lộn xộn càng trở nên tệ hơn.

Dư vị của lần cao trào này khá lâu, Lâm Vỹ Dạ phải mất một phút mới buông tay Ninh Dương Lan Ngọc ra. Nàng thật sự không còn sức lực, nhưng cô vẫn đủ hưng phấn.

"Vỹ Dạ, chúng ta tiếp tục nữa nhé .. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro