Chị chịu được không có nghĩa là em không lo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Trường Giang tuyên bố đội chiến thắng, mọi người vỡ òa trong tiếng reo hò vui mừng. Lan Ngọc và Vỹ Dạ, dù ở hai bên khác nhau, nhưng ánh mắt họ vẫn tìm đến nhau một cách tự nhiên, như thể không thể tách rời.

Trong khoảnh khắc đó, cả hai đều biết rằng, dù có phải che giấu tình cảm bao nhiêu đi chăng nữa, thì sự kết nối giữa họ vẫn mãi mãi không thể nào bị dập tắt. Và chỉ cần có cơ hội, họ sẽ tìm đến nhau, lặng lẽ nhưng đầy sức mạnh, như những ngọn lửa nhỏ đang cháy rực trong bóng tối.

" Đau không ? "

" Lạnh không ? "

Vừa cắt máy tạm dừng để dọn sân khấu một cái là Lan Ngọc xì cảm xúc ra ngay. Cô dùng khăn quấn qua vai Vỹ Dạ lau nhè nhẹ. Lại đưa tay xoa xoa má Lâm Vỹ Dạ, nghiêng đầu cẩn thận soi xét vết thương. Cuối cùng thở dài một hơi :

" Lát nữa về nhà em lăn trứng gà cho "

Lâm Vỹ Dạ khẽ nhăn mặt, nhưng vẫn cố giữ nụ cười trấn an:

"Không sao đâu, chị chịu được mà."

Lan Ngọc không thể giấu nổi sự lo lắng trong ánh mắt. Dù biết rằng Vỹ Dạ đang cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng cô hiểu rõ hơn ai hết, mỗi cú va chạm trên sân khấu đều để lại những vết thương không dễ lành, không cẩn thận mang má sưng lên thì làm sao. Ngón tay Lan Ngọc nhẹ nhàng lướt trên gò má Vỹ Dạ, như muốn xoa dịu đi cơn đau mà nàng phải chịu đựng.

"Em biết chị chịu được, nhưng không có nghĩa là em không lo."

Lan Ngọc khẽ nói, giọng đầy quan tâm. "Chị đừng giấu em."

Vỹ Dạ định nói gì đó, nhưng khi nhìn vào đôi mắt chân thành của Lan Ngọc, nàng chỉ mỉm cười và gật đầu. Nàng biết rằng dù có nói gì đi chăng nữa, Lan Ngọc vẫn sẽ lo lắng cho nàng như thường.

"Được rồi, lát nữa về nhà chị để em lăn trứng gà cho, được chưa?"

Lan Ngọc cố gắng nói một cách nhẹ nhàng, nhưng không giấu nổi chút mệnh lệnh trong giọng.

"Em đúng là... biết cưng người ta quá ha?"

Vỹ Dạ trêu chọc, nhưng nụ cười dịu dàng trên môi cô khiến Lan Ngọc cảm thấy ấm áp.

"Với chị thì em lúc nào cũng phải cưng, hiểu hông?"

Lan Ngọc đáp lại, đôi mắt lấp lánh những tình cảm mà cô không thể nào che giấu.

Vỹ Dạ cười khẽ, nhưng trong lòng nàng cảm thấy vô cùng ấm áp. Những khoảnh khắc như thế này, dù chỉ là những cử chỉ nhỏ nhặt, nhưng với nàng chúng là những giây phút quý giá. Nàng biết rằng, dù có bao nhiêu khó khăn đi nữa, chỉ cần có Lan Ngọc ở bên cạnh, mọi thứ đều sẽ trở nên dễ dàng hơn.

"Thôi, không sao đâu, chỉ là va chạm nhẹ thôi mà."

Vỹ Dạ cố gắng trấn an Lan Ngọc lần nữa, nhưng đôi mắt nàng đã nói lên tất cả.

Lan Ngọc không nói gì thêm, chỉ nắm chặt tay Vỹ Dạ như muốn truyền thêm sức mạnh cho nàng. Dù cho mọi thứ có diễn ra như thế nào, cô sẽ luôn ở bên cạnh Vỹ Dạ, chăm sóc và bảo vệ nàng

Khi sân khấu chuẩn bị xong và mọi người quay trở lại làm việc, cả Lan Ngọc và Vỹ Dạ đều cố gắng tiếp tục công việc của mình một cách chuyên nghiệp.

—-

" Lan Ngọc, đau "

Lan Ngọc vừa lăn trứng gà lên má Lâm Vỹ Dạ, vừa cố nhịn cười trước gương mặt nhăn nhó đầy đáng yêu của nàng. Cô cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Vỹ Dạ, giọng pha chút trêu chọc:

"Chị lớn rồi mà vẫn làm nũng ghê, đau có một chút mà làm như là nặng lắm vậy."

Lâm Vỹ Dạ lườm yêu Lan Ngọc, rồi giả vờ đẩy cô ra một cách yếu ớt:

"Em cứ thử bị đánh vào mặt xem có đau không, rồi lúc đó chị sẽ lăn trứng gà cho em để xem em có nhăn mặt không nào!"

Lan Ngọc bật cười, ánh mắt đầy yêu thương khi nhìn Vỹ Dạ. Cô dịu dàng đặt tay lên má nàng, tiếp tục lăn trứng một cách cẩn thận hơn:

"Thôi, em biết mà, nhưng chị cũng phải để em chăm sóc chị một chút chứ, không thì làm sao em yên tâm được?"

Vỹ Dạ không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, cảm nhận sự dịu dàng trong từng cử chỉ của Lan Ngọc. Dù đau thật, nhưng cảm giác ấm áp từ quả trứng và sự quan tâm của cô gái bên cạnh đã làm dịu đi nỗi đau rất nhiều.

"Em nhớ lần trước chị cũng bị sốt mà vẫn cố giấu không cho em chăm sóc, nói là không muốn em lo lắng, rồi kết quả thế nào, có chịu nỗi không ? "

Lan Ngọc vừa nói vừa lắc đầu, như trách móc nhẹ. "Lần này thì đừng có cứng đầu nữa nhé, để em lo cho chị."

" Ừ thì... tại lúc đó chị nghĩ mình chịu được mà "

Vỹ Dạ bồi thêm giọng đầy ngại ngùng. "Nhưng giờ chị sẽ không giấu nữa đâu, hành hạ em mệt chết luôn "

Lan Ngọc mỉm cười, cảm thấy lòng mình ấm áp hơn bao giờ hết.

" Em ở đây, mặc chị hành . Em ở đây, bảo vệ chị "

Vỹ Dạ lặng yên, lòng nàng tràn đầy xúc động. Những lời nói của Lan Ngọc tuy đơn giản nhưng lại mang trong đó tình cảm chân thành, một sự cam kết ngầm mà nàng biết mình có thể dựa vào.

" Cảm ơn em, Ngọc "

Vỹ Dạ khẽ nói, giọng nàng dịu dàng như làn gió thoảng qua đêm khuya.

Lan Ngọc cúi xuống hôn nhẹ lên môi Vỹ Dạ, một nụ hôn ngọt ngào và êm đềm như muốn bảo vệ, che chở cho người con gái mà cô yêu thương. Giây phút đó, Lâm Vỹ Dạ càng hiểu rõ hơn một điều, ngoài kia nàng mạnh mẽ đến mấy, trước mắt Ninh Dương Lan Ngọc chỉ là bé cáo nhỏ cần được yêu thương.

——
#19/08/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro