Sốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô chợt phì cười khi nhớ lại cái hồi ấy

7 nụ khởi máy tập 2 Ngày quay bắt đầu với không khí sôi động, tiếng cười và những tràng vỗ tay. Dù gia nhập sau và chỉ mới quen biết nhưng Lan Ngọc nhanh chóng nhận ra một điều gì đó khác lạ từ Vỹ Dạ. Vỹ Dạ, cô, Thế Vinh chung một đội .Nàng dường như kém năng lượng hơn bình thường, ánh mắt mệt mỏi.

Lan Ngọc thoáng cau mày khi thấy Vỹ Dạ gắng gượng cười và bắt nhịp với mọi người. Tuy nhiên, cô vẫn cảm nhận được sự mệt mỏi ẩn sau vẻ ngoài rạng rỡ đó. Đứng kế bên Vỹ Dạ, Trương Thế Vinh cũng không khỏi lo lắng, nhưng chưa kịp hỏi han thì đạo diễn đã hối thúc cả đội chuẩn bị cho trò chơi đầu tiên.

Khi tiếng nhạc bắt đầu, Lan Ngọc nhảy múa nhiệt tình, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Vỹ Dạ. Cô thấy nàng bước chậm hơn, nụ cười đôi lúc như bị gượng ép. Điều này làm Lan Ngọc không khỏi bồn chồn.

Sau khi kết thúc trò chơi đầu tiên, mọi người tản ra nghỉ ngơi. Lan Ngọc tranh thủ bước tới chỗ Vỹ Dạ, nhẹ nhàng kéo nàng sang một góc ít người.

"Chị Dạ, chị thấy trong người không khoẻ phải không?"

Vỹ Dạ khẽ lắc đầu, cố giữ giọng điệu vui vẻ:

" Làm gì có "

Nhưng lời nói của nàng không thuyết phục được Lan Ngọc. Cô nhẹ nhàng chạm vào tay Vỹ Dạ, cảm nhận thấy nhiệt độ cơ thể nàng hơi cao hơn bình thường. Cảm giác lo lắng trong cô càng dâng cao.

"Đừng cố gắng quá, nếu chị thấy không ổn thì phải nghỉ ngơi ngay, đừng để mình kiệt sức."

Vỹ Dạ mỉm cười, ánh mắt ấm áp nhìn Lan Ngọc. Cô biết nàng lo lắng, nhưng cũng không muốn làm mọi người phải bận lòng.

"Chị biết mà. Đừng lo cho chị, Ngọc."

Lan Ngọc vẫn không thôi lo lắng, nhưng trước sự kiên định của Vỹ Dạ, cô đành gật đầu nhẹ nhàng. Nhưng trong lòng cô đã quyết định sẽ luôn để mắt đến nàng trong suốt buổi quay hôm nay.

Thử thách đầu tiên cùng đấu với Hari Won nàng có phần thấm mệt khi liên tục phải di chuyển, hôm đó quay rất dài hơn 5 thử thách, hầu như đều khá nhẹ nhàng nhưng vì không có thời gian nghỉ nên mới trở nên thấm mệt.

" Chị Dạ, em với anh Vinh ổn, chị nghỉ ngơi đi em thấy sắc mặt chị không tốt lắm "

Vỹ Dạ cười xoà, lắc đầu :

" Không có vấn đề mà.. chị ổn, thật đấy "

Lan Ngọc dùng trán chạm nhẹ vào trán nàng, chút nỏng bóng lan toả.Lan Ngọc khẽ nhíu mày khi cảm nhận được hơi nóng từ trán Vỹ Dạ, xác nhận rằng nàng đang sốt nhẹ. Ánh mắt lo lắng của Lan Ngọc không giấu được nữa, cô thì thầm:

"Chị đang sốt, đừng cố quá mà. Em biết chị không muốn làm gián đoạn buổi quay, nhưng sức khoẻ của chị quan trọng hơn."

Vỹ Dạ vẫn giữ nụ cười yếu ớt trên môi, đôi mắt dịu dàng nhưng có phần bất lực. Nàng không muốn làm phiền đến mọi người, càng không muốn khiến Lan Ngọc phải lo lắng. Nhưng trước sự kiên quyết của Lan Ngọc, nàng cũng chẳng biết phải nói gì hơn.

"Chị biết em lo lắng, nhưng thật sự chị ổn mà. Chỉ cần cố thêm một chút nữa thôi, rồi chị sẽ nghỉ ngơi."

Lan Ngọc thở dài, không muốn làm khó nàng thêm nhưng cũng không thể yên lòng.

"Chị phải hứa với em, nếu thấy không chịu nổi nữa thì nói ngay nhé? Em với anh Vinh sẽ lo phần còn lại."

Vỹ Dạ nhìn cô, ánh mắt mềm mại như một lời hứa thầm lặng. Nàng gật đầu, rồi chợt ôm nhẹ Lan Ngọc, như để trấn an cô và cũng như để tự trấn an mình.

"Chị hứa mà, cảm ơn Ngọc nhiều lắm "

Hơn 2 giờ sáng, buổi quay cuối cùng cũng kết thúc. Cả gia đình 7 Nụ sau một ngày dài vất vả đều mệt lã nhưng khi nhìn thấy Vỹ Dạ, ai nấy đều không hẹn mà cùng quan tâm, chăm sóc nàng. Vỹ Dạ bị sốt thật nặng, đôi mắt lờ đờ mệt mỏi, hơi thở trở nên nặng nề hơn và nàng bắt đầu cảm thấy đau họng.

Trường Giang và Tiến Luật vội vàng tìm nước ấm và thuốc hạ sốt, Hari và Xuân Nghị thì loay hoay tìm thêm chăn và gối cho nàng. Trương Thế Vinh, người vốn ít nói, cũng không giấu nổi sự lo lắng. Anh đứng bên cạnh, nhìn Vỹ Dạ với ánh mắt trầm ngâm, tay thì bóp nhẹ vai nàng để nàng bớt mệt mỏi.

Lan Ngọc đứng một góc, đôi mắt ngấn nước khi nhìn Vỹ Dạ nằm co ro trên chiếc ghế, quấn chặt trong chăn. Trong lòng cô dâng lên cảm giác xót xa không thể tả.

Vỹ Dạ luôn là người mạnh mẽ, luôn tỏ ra ổn trước mặt mọi người, nhưng lần này nàng đã cố gắng quá sức. Lan Ngọc không ngừng bặm môi, suy nghĩ về những việc đã xảy ra và những điều cô có thể làm cho nàng.

Cô tiến lại gần, ngồi xuống cạnh Vỹ Dạ, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng. Vỹ Dạ khẽ mở mắt, nhìn Lan Ngọc với ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn đầy yêu thương.

"Chị thấy đỡ chút nào chưa?"

Lan Ngọc thì thầm, giọng cô đầy lo lắng.

Vỹ Dạ chỉ mỉm cười yếu ớt, không đáp. Nhìn thấy nụ cười đó, Lan Ngọc không thể kiềm chế nổi nữa, cô cúi đầu xuống, khẽ nói:

"Em xin lỗi, lẽ ra em nên để ý chị sớm hơn..."

Nhưng Vỹ Dạ nhẹ nhàng nắm lấy tay Lan Ngọc, siết nhẹ, như muốn nói rằng nàng không trách móc gì cô cả.

Lan Ngọc chỉ biết ngồi đó, nhìn Vỹ Dạ với ánh mắt đầy lo âu và tình cảm. Trong lòng cô đã quyết, sẽ không để nàng phải chịu đựng một mình nữa. Cô sẽ chăm sóc nàng, sẽ ở bên nàng cho đến khi nàng khỏe lại.

"Chắc chị về "

Vỹ Dạ nói khẽ, ánh mắt lướt qua mọi người xung quanh, không muốn ai phải lo lắng thêm nữa. Nhưng nàng không giấu nổi vẻ mệt mỏi trong giọng nói và ánh mắt.

"Chị còn sức lái xe hả?"

Lan Ngọc cau mày, sự lo lắng rõ ràng hiện lên trên gương mặt cô, cô không phải hỏi mà chính là dùng lời này xác định rằng nàng không thể

"Chị..." Vỹ Dạ ngập ngừng, chẳng biết phải nói gì. Nàng cũng không có trợ lý bên cạnh để giúp đỡ, vì người trợ lý của nàng vừa xin nghỉ do có việc gia đình khẩn cấp. Nghĩ đến việc phải tự lái xe về trong tình trạng này, nàng cảm thấy lo lắng nhưng lại không muốn làm phiền ai.

Lan Ngọc thấy nàng im lặng, trong lòng càng thêm sốt ruột.

"Chị không cần phải cố nữa," cô nói kiên quyết. "Em đưa chị về, chị không nên tự lái xe trong tình trạng này đâu."

Vỹ Dạ định từ chối, nhưng nhìn vào đôi mắt quyết tâm của Lan Ngọc, nàng biết rằng sẽ không thể làm gì để thay đổi quyết định của cô. Nàng thở dài, biết rằng mình không có lựa chọn nào khác.

"Thôi được rồi, chị không từ chối em đâu."

Nàng cố gắng mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng nụ cười ấy lại không giấu nổi sự mệt mỏi.

" Cảm ơn em, Ngọc."

" Đừng cảm ơn em suốt thế.. "

Cô cũng không biết phải nói thế nào. Cô không thích nàng cứ mãi cảm ơn mình cứ như người xa lạ ấy.

Nàng dìu cô vào ghế sau ngồi cùng mình rồi cho tài xế lái đi. Vừa ngồi lên xe, Lâm Vỹ Dạ liền gục vào vai nàng yên tĩnh ngủ. Cô ngồi im đó, đưa mắt nhìn nàng, hai mắt nhắm chặt có chút ủ rủ. Cô không biết nên cảm thấy thế nào, chỉ biết rằng sự lo lắng trong lòng càng lúc càng lớn.

Khi tài xế hỏi về điểm đến, Lan Ngọc mới chợt nhớ ra mình chưa hỏi Vỹ Dạ về địa chỉ nhà. Nhìn Vỹ Dạ đang ngủ say, cô do dự không biết nên đánh thức nàng hay không. Nhưng rồi cô lại không nỡ, vì biết rằng nàng đang rất cần nghỉ ngơi.

"Ừm," cô đáp, kéo chăn cao hơn, nhẹ nhàng đắp cho Vỹ Dạ.

Ánh đèn đường hắt qua cửa sổ xe, tạo nên những bóng sáng mờ nhạt trên gương mặt nàng. Lan Ngọc ngắm nhìn Vỹ Dạ, lòng tràn ngập một cảm xúc khó tả. Cô cảm thấy có một thứ gì đó thật đặc biệt giữa hai người, nhưng lại chẳng dám gọi tên.

Cô lặng lẽ ngắm nhìn Vỹ Dạ, tự hứa với lòng mình rằng sẽ luôn ở bên cạnh nàng, dù có chuyện gì xảy ra. Và khi chiếc xe tiếp tục lăn bánh trên con đường vắng lặng, Lan Ngọc chỉ còn biết âm thầm cầu mong cho Vỹ Dạ mau chóng khỏe lại.

Về đến nhà, tài xế một tay phụ Lan Ngọc dìu Lâm Vỹ Dạ vào trong. Cô cẩn thận đỡ nàng lên giường, khéo léo kéo chăn đắp kín. Vỹ Dạ vẫn còn sốt, trán nàng nóng ran. Lan Ngọc đưa tay kiểm tra lại nhiệt độ trên trán nàng, cảm nhận rõ ràng hơi ấm lan toả từ da thịt nàng.

Cô lo lắng, không thể để Vỹ Dạ cứ nằm như vậy. Nhanh chóng, Lan Ngọc đi tìm một chiếc khăn ướt để lau mát cho nàng. Những động tác của cô dịu dàng, nhẹ nhàng như sợ rằng chỉ cần một cử động mạnh cũng có thể làm nàng tỉnh giấc.

Sau khi đã lau mát, Lan Ngọc ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn nàng ngủ. Cô không thể rời mắt khỏi gương mặt mệt mỏi nhưng vẫn toát lên sự dễ thương của Vỹ Dạ. Cô tự nhủ, dù thế nào cũng sẽ chăm sóc nàng thật tốt cho đến khi nàng khỏe lại.

Lan Ngọc khẽ thở dài, rút điện thoại ra để kiểm tra giờ. Lúc này đã quá khuya, và nàng cũng cần phải nghỉ ngơi. Nhưng trước khi rời đi, cô không quên để lại một lời nhắn trên bàn cạnh giường, nơi chắc chắn Vỹ Dạ sẽ thấy khi tỉnh dậy:

"Ngủ ngon nhé, Vỹ Dạ. Em sẽ quay lại vào sáng mai."

Với nụ cười nhẹ trên môi, Lan Ngọc lặng lẽ rời khỏi phòng, để lại sự yên tĩnh bao trùm không gian.

Cô phì cười nhìn sang người đang say say ngủ kia xích lại gần nàng thỏ thẻ :

" Cảm ơn chị, đã để em được chăm sóc lo lắng cho chị "

—-

#20/8/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro