Chương 9: Chạy Trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoá ra Nick và Andrey sau khi mất dấu tôi đã quyết định chia hai hướng: Nick tìm ra tôi, còn Andrey tìm ra người cha của cô bé. Hai thằng bạn đã đồng ý hẹn gặp lại nhau ở gánh chè bà Mùi.

Vừa nhìn thấy bọn tôi dắt đứa nhỏ về, bà ta liền lớn tiếng, "Giời ạ! Không biết là ta nên khen hay nên mắng chúng mày đây?"

"Nên khen ạ!" Tôi cười nhăn nhở.

"Tổ cha chúng mày!"

"Sao rồi?" Bọn tôi vừa gặp mặt đã trao đổi tình hình với nhau.

"Tao đã 'dạy dỗ' thằng cha đó một bài học nhớ đời về việc bán con gái mình để trả nợ tiền rượu," Andrey vuốt mặt. "Ít ra hắn đã hứa ngày mai sẽ đến phủ huỷ giao ước với nhà quý tộc kia."

Cậu ta không quên tán đầu tôi một cú đau điếng.

"Thằng ngu! Tụi tao đã nói là không nên can thiệp..."

"Chú ơi," cô bé nắm lấy vạt áo Andrey, kéo kéo, "Xin, xin đừng đánh chú... chú Duy An nữa. Chú ấy là ân nhân của Thy. Chú ấy là người tốt."

Ha! Pax, 1. Andrey, 0.

Thằng nhóc người Nga đang nóng tính bỗng chốc xìu xuống như cọng bún. Cậu quỳ một chân xuống, mỉm cười gượng gạo. "Thy à, đừng... gọi bọn tôi là chú. Già lắm! Đây... chỉ mới mười bảy thôi!" Cậu chìa tay ra nhưng cô bé không dám bắt lấy, thay vào đó chạy núp sau lưng tôi.

Pax, 2. Andrey, 0.

"Anh An-rây nói đúng đó. Anh Duy An mười tám, còn Ni-cô-lát đây mười chín. Đều là thương nhân cả." Tôi hỏi. "Bây giờ em muốn đi đâu?"

"Em đói."

***

Buổi chiều tà, bọn tôi dùng số tiền ba trăm hai mươi tám đồng trấn lột được mua ba bộ áo trung đơn[1], ba chiếc áo giao lĩnh[2] bằng vải bông và mua cho đứa nhỏ chén chè trôi nước bỏ bụng (giá vẫn là một đồng).

Buổi tối, bọn tôi tìm được một nhà khách gần đó, ở ngoài rìa phía Đông huyện, và lần đầu tiên trong ba ngày được tắm rửa sạch sẽ. Ngay bên cạnh là một quán ăn đêm. Tội nghiệp đứa bé bị bỏ đói cả ngày nay, ăn tới tấp nào là gà luộc lá chanh, nào là thịt kho trứng, nào là khoai lang nướng.

Khoan đã, ba đứa tụi này cũng tội nghiệp mà! Chúng tôi cũng nhào vô càn quét đống đồ ăn trước mắt, một cuộc chiến ngầm nổ ra xem ai bỏ bụng được nhiều hơn. Chỉ đến khi tên thủ quỹ Andrey ra lệnh dừng gọi thêm món vì sợ không đủ tiền (lo xa thấy ghê!), Nick và tôi mới tiếc nuối nhìn nhau rồi uống hết hai bình trà cho căng bụng. Cảm giác không có gì tuyệt vời hơn, cho đến khi Andrey như thường lệ làm mất hứng.

"Huỳnh Thy à, bọn anh, ờm, bọn anh đang trên đường tới kinh thành làm một công việc quan trọng, nên không thể dẫn em theo cùng."

Thy vừa nghe xong mắt đã rơm rớm, môi run run, "Các anh đừng dẫn em về nhà. Cha... cha không còn thương em nữa. Em... em muốn... em thà đi theo các anh."

Andrey vò đầu. "Lúc chiều anh đã nói..."

Tôi đứng dậy, chồm người qua cái bàn tre để chặn họng Andrey. Cứu được đứa trẻ xong rồi lại phủi bỏ hết trách nhiệm, thật là quá đáng mà! Cái tên này đã thực dụng thì thôi chớ, đã vậy còn vô tình. Hồi ở Bellingham, tôi vẫn không bao giờ hiểu được vì sao đám con nít ở bệnh viện cứ thích bu quanh cậu ta. Ở đây cũng vậy, con bé Na từ khi gặp Andrey đã bám dính lấy cậu dai hơn cả keo 502.

À, đúng rồi, hình như cậu ta chỉ mất hình tượng lạnh hơn nước đá của mình trước hai loại người thôi: là bọn gây chuyện như tôi và Nick, và gái đẹp.

Quay lại chủ đề!

"Không sao đâu. Em có thể theo bọn anh đến kinh thành."

Andrey nắm lấy cái tay đang che miệng mình mà vặn.

"Ui da! Đau!" Tôi la oai oái. "Được rồi, hay là thế này, tạm thời em sẽ theo bọn anh cho đến khi tìm được một gia đình mới tốt hơn, ô kê?"

"Ô, kê?" Huỳnh Thy nghiêng đầu như một con chim non, tò mò. "Con gà màu đen?"

"Tốt!" Tôi gật đầu vui vẻ, xong lại quay về phía tên kia nhăn nhó. "Còn Andrey mày ác quá! Có cần phải xài vũ lực với người anh em không vậy?"

"Mày đáng bị như thế!" Mười giây im lặng. "Tại tay mày dính đầy dầu mỡ." Thêm mười lăm giây. "Tao với mày chưa xong đâu."

***

Dưới ánh đèn dầu le lói của phòng trọ ba người, ai nấy đều có công việc riêng để làm. Cô bé Huỳnh Thy ngồi xếp bằng dưới đất, tỉ mỉ hướng dẫn Nick cách ăn trầu làm sạch răng, người nhăn nhó cắn lá trầu chưa đầy năm giây đã phun ra.

Quá cay, cậu ta than phiền với tôi sau này, và quá nồng. Cứ như là đang phê thuốc!

Andrey xách đèn dầu đi ra phía sân sau của ngôi nhà, nơi có con mương nhỏ để giặt đồ và súc miệng. Cậu ta lôi cổ tôi theo.

Dám chắc mình sắp bị ăn chửi, tôi nghĩ thầm, hoặc bị bắt đối luyện.

"Ê, Andrey!"

"Gì?"

"Mày giận tao hả?"

"Đừng có hỏi ngu!"

"Nghĩa là?"

"Tao không giận mày. Tao chỉ lo thôi."

"Có phải là vì lời hứa hai hôm trước?"

Đáp lại tôi là sự im lặng. Hai đứa ngồi xổm xuống, nhúng quần áo dính đầy bùn khô vào nước lạnh và bắt đầu chà.

"Vì tất cả mọi thứ. Giống như mày, tao đã bị... sốc khi quay về cái thời đại này. Tao đang cố thích nghi, tao chỉ..."

"Tao xin lỗi. Hôm nay là tao đã sai rồi!"

Im lặng. Sao cái không khí nó ngột ngạt vậy?

Làm ơn, ai đó nói gì đi chứ?

Trong hai đứa thì tôi công nhận nói chuyện với Nick dễ dàng hơn rất nhiều.

"Không, không, mày không sai đâu." Andrey trút hết cơn giận vào bộ áo tràng. Vò, đập, nhúng, chà, vắt ráo. "Thật ra, mày đã làm điều đúng đắn."

Cậu ta nở nụ cười nửa miệng méo xẹo, tiếp tục, "Khi nhìn thấy đứa nhỏ bị dẫn đi, tao đã tự nhủ sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân. Tao có thể đổ thừa hoàn cảnh không cho phép, tao càng có thể đổ thừa cho mày, ha, tao còn có thể đổ cho hiệu ứng 'người ngoài cuộc'[3]..." đến đây vai cậu sụp xuống.

"Andrey..."

"Việc hôm nay mày làm đúng là ngu có trình độ. Ngu, nhưng đúng đắn. Và đó chính là lý do tao luôn phải lo lắng cho mày, và cả thằng Nicholas nữa." Khi tôi đang cảm động đưa mắt nhìn Andrey thì cậu ta giật phăng cái quần trên tay tôi. "Đưa đây! Mày có biết giặt đồ bằng tay không vậy?"

Thế là tôi ngồi yên để Andrey giặt hết đống đồ dơ.

"Mày hành động theo lương tâm, tao hành động theo lý trí. Nói thiệt nha, nếu tụi mình bước vào thế giới Khải Huyền của xác sống thì tao cá mày sẽ là đứa chết đầu tiên, làm mồi cho bọn chúng để tụi tao thoát thân." Andrey treo quần áo lên sào, mỉm cười liếc tôi. Từ đâu một lưỡi dao lộ ra trong ống tay áo của cậu và tôi biết ngay mình phải làm gì.

"Ít ra tao chết oanh liệt, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng." Vớ đại lấy một cây gậy dựng ngay góc tường, tôi nhảy ra xa và lộn đi một vòng.

Cạch!

Dao găm chạm vào gậy tre. Mặt đối mặt.

"Ai bị đánh vào đầu ba lần trước sẽ thua."

"Vậy thì lần này tao thắng chắc rồi." Tôi cười đắc chí, né lấy con dao sượt qua mặt. Côn (hay roi trong môn phái võ cổ truyền Bình Định) và kiếm chính là sở trường của tôi, trong khi đó Andrey thành thạo song tô và gần đây nhất là đoản đao. Những loại binh khí khác bọn tôi đều có học qua, nhưng chỉ đánh được tàm tạm.

"Chơi luôn! Hây!"

Cạch! Cạch! Cạch! Bụp!

"Pax, 1. Andrey, 0."

Pặc! Cạch! Cạch! Xoẹt! Cây côn của tôi bị gãy làm đôi.

"À, thì ra nãy giờ mày canh để chém vào một chỗ trên côn của tao. Khá!" Tôi vứt hai thanh tre qua một bên. "Tao đánh tay không luôn!"

"Thôi, để tao cất luôn con dao."

Bọn tôi luyện tập đánh, đá, đỡ, vật lộn và kẹp cổ nhau cả tối, dựng ra nhiều trường hợp tấn công thực tế và tìm cách phá đòn. Đến khi bà chủ nhà chạy ra mắng hai đứa vì quá ồn ào, bọn tôi mới chịu cúi đầu xin lỗi và chạy về phòng.

***

Chợ phiên buổi sáng là một trải nghiệm tuyệt vời cho đến khi rắc rối xảy đến. Rắc rối dưới dạng ba bức chân dung được vẽ xấu tệ hại!

Kế hoạch buổi sáng của chúng tôi là thế này: mua đồ ăn sáng cho bốn người, quay về nhà khách để trả phòng và hỏi đường đi bộ đến Thăng Long. Một cách thần kì nào đó, tên Andrey đã lấy lòng được cô bé Thy và đang cõng thân hình ngáy ngủ của em ấy luồn lách qua các gian hàng. Nửa đêm hôm qua, khi tôi giật mình thức dậy để uống nước thì thấy hai người đang ngồi trò chuyện ngoài cửa, xem chừng bí mật lắm. Thế là sáng ra Andrey đã có thêm một loại keo dính mới toanh.

Nick sau trải nghiệm kinh khủng với món trầu cau vôi đã thề cạch mặt thứ lá này và cố gắng tìm ra một công thức khác thay thế kem đánh răng hiệu quả hơn và ít "ngất ngây" hơn (lời của cậu ta). Trong ba đứa, chỉ có tôi là trung thành với nước trà và nước muối.

"Em muốn ăn gì?"

"Bánh đỗ xanh và xôi chà ạ!"

"Bọn anh nên đi hướng nào?"

"Các anh đi thẳng tới hàng nón rồi rẽ phải, cách thêm ba gian."

"Là xôi chà hay bánh đỗ xanh?"

"Xôi chà ạ, bánh đỗ giờ Thìn họ mới bán."

"Thế thì xôi chà thẳng tiến!"

Trên đường tới hàng xôi chà, bọn tôi nhận được nhiều ánh nhìn kì lạ. Bọn tôi đã quá quen với việc trở thành trung tâm của sự chú ý rồi nên cũng thấy bình thường. Thế mà dường như, sự chú ý ở đây có chút gì đó... căng thẳng? Sợ hãi? Giận dữ? Miệt thị?

Trung tâm chợ phiên không chỉ là nơi buôn bán sầm uất nhất, mà còn là nơi đặt một cái bảng gỗ đăng thông báo và cáo trạng. Nay nơi này đông nghẹt người. Lấy lợi thế chiều cao, ba đứa tôi từ xa nhón chân đã thấy rõ nội dung trên bảng. Ba bức chân dung của bọn tôi thu vào tầm mắt, nguệch ngoạc như nét vẽ trẻ mẫu giáo. Bên dưới là hàng chữ Hán (hoặc Nôm, tôi không tài nào phân biệt được), chắc chắn ghi ra thứ tội danh và tiền thưởng.

Cái quái gì thế này? Chuyện điên rồ gì đang xảy ra thế?

Từ đâu anh chàng thư sinh ngồi ăn chè hôm qua xuất hiện, giật bản cáo thị xuống mà đọc to:

"Tội nhân: Duy An... ừm, đọc thế nào đây... à, Ni-cô-la và... ừm... An-đê-ray; tội danh: thương nhân trái phép, kinh doanh bảo vật không có giấy phép, tống tiền, tấn công thường dân." Cậu ta lắc mạnh đầu. "Bà con ơi, thật là vô lý. Ta đã ở đó. Ông cũng đã ở đó. Dì Mùi đây cũng ở đó. Bọn họ rõ ràng là người tốt, cứu chuộc được đứa bé, sao lại có thể đắc tội như thế này?"

Bà con ngẫm nghĩ xong một lúc thì gật gù.

"Quả thật, ba người họ dù nghèo khổ vẫn toát ra cái khí chất của bậc anh hùng hảo hán."

"Chắc là họ bị bọn hải tặc đánh cướp, rồi chu du đến Đại Việt ta."

"Huyện quan lần này đã nghe lời cáo buộc của ai mà hồ đồ nữa rồi!"

"Phải làm ra môn ra khoai."[4]

"Đúng, đúng! Đừng có mà ăn măng nói mọc!"[5]

...

Nhưng cũng có một số người nhìn bọn tôi với ánh mắt trách móc và ghê tởm.

"Lũ các người có âm mưu gì với đứa trẻ?"

"Nam nữ thụ thụ bất thân. Toàn bọn đàn ông ngoại quốc thế kia, lại sống cùng với đứa bé gái. Bệnh hoạn!"

"Bắt lấy bọn chúng được thưởng năm quan tiền..."

"Khoan đã, tên tóc vàng giắt dao găm kìa!"

...

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Cơn sợ hãi đang dần dần chiếm lấy thân thể tôi, ăn mòn trí óc tôi. Đầu mụ đi, tay chân run rẩy.

Truy nã? Bọn tôi phạm phải tội gì rồi ư?

Phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao đây?

"Lớn chuyện rồi!" Nick lầm bầm. "Tụi mình muốn an toàn ra khỏi đây thì cần có dân làng làm nhân chứng về phe mình."

Một ý tưởng táo bạo dần hiện ra trong đầu.

"Andrey, mày lấy đồ đạc và cõng đứa nhỏ chạy về nhà khách! Nhanh lên! Giải thích tình hình cho chủ nhà để nhờ bà ta giúp đỡ. Tao và Nick giải thích sơ qua tình hình cho dân làng rồi sẽ chạy theo sau."

"Không... Pax..."

"Đi mau lên!" Lần đầu tiên trong đời tôi tôi giở giọng đại ca với thằng bạn. "ĐI ĐI!"

"Mọi người bình tĩnh, đây có lẽ chỉ là hiểu nhầm. Bọn tôi quả thật là thương nhân ngoại quốc, trên đường bị đánh cướp, mất hết giấy tờ tuỳ thân và mất gần hết tài sản, chỉ còn giữ lại một vài bảo vật để bán kiếm tiền về nước..." Tôi dịch lại y chang lời của Nick. "Hôm qua, trong lúc ăn chè của thím Mùi đây thì gặp chuyện bất bình, đã ra tay cứu giúp và phải trao đổi một món bảo vật với người quản gia kia để chuộc tự do cho cô bé. Vì cô bé không muốn về lại với cha mình mà muốn đi theo bọn tôi đến kinh thành, nên bọn tôi đành tạm thời đồng ý."

"Sao lại là tạm thời?" Một người đàn ông vạm vỡ bước tới trước đầy đe doạ, cau mày nhìn bọn tôi với ánh mắt ngờ vực. "Các người đều là đàn ông cả!"

"Bọn tôi đến đây làm nhiệm vụ chứ không phải đi thăm thú, ngắm cảnh." Tới lượt tôi trừng mắt. "Khi hoàn thành không thể đem cô bé về Anh Quốc, thế nên trong thời gian đó sẽ tìm một gia đình tốt hơn để gửi gắm cô bé."

"Yên tâm khi bọn tôi có vợ con hết rồi, đứa bé chỉ như con gái của bọn tôi thôi." Nick chêm thêm, làm tôi dở cười dở mếu dịch lại.

Dân làng nhìn nhau, lại thêm nhiều tiếng bàn tán. Bên cạnh Nick đã lột dép cói ra và giắt vào thắt lưng. Tôi nhìn cậu ta, khó hiểu. Khoảng 10 phút sau, người đàn ông to lớn ấy bước lên phía trước, thay mặt cả làng mà tuyên bố.

"Vậy thì các người hãy mau chạy đi! Biến thật xa khỏi cái huyện này! Đừng đến Đông Kinh ngay mà hãy lẩn trốn một thời gian, đợi mọi thứ lắng xuống hẳn lộ mặt."

"Đúng rồi! Mau đi đi!"

"Trước khi bọn lính tới!"

Xoạt, xoạt, xoạt...

Bọn tôi quay gót ra sau và lấy đà.

Bình bịch, bình bịch, bình bịch...

Chuẩn bị co người lại phóng đi.

Keng, keng, keng...

Đầu óc và tay chân chỉ cùng một mục tiêu.

Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch...

Chạy là nguồn sống.

Chạy là chân lý.

Chạy là thượng sách!

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Đã quá trễ!

"Đứng im! Các người đã bị bao vây!"

***

Nói thật là câu lệnh "Đứng im!" chính là câu nói vô dụng nhất trong các bộ phim hành động. Ai mà dại dột đứng im khi bạn có thể thoát thân cơ chứ (trừ khi bạn bị chĩa súng vào người).

Thế là bọn tôi chạy. Chạy nhanh đến nỗi có thể nói khói xịt ra từ sau lưng. Tôi nhớ thời còn trung học, ông thầy dạy giáo dục thể chất rất ghét Nick vì kiểu thời trang dị hợm và cái thói lười biếng của cậu. Mỗi buổi tập ông ta đì tên này chạy điền kinh gấp đôi, thậm chí gấp ba lần các học sinh khác. Nhưng Nick cũng đâu có vừa gì! Cậu chụp hình dìm ông ta xuống tận đáy, chỉnh sửa và dán ảnh chế của ông ta đầy bảng thông báo trường.

Xem ra những buổi điền kinh dã man ấy đã có ngày hữu ích!

"Rẽ trái!" Nick hét lên.

Bọn tôi ngoái nhìn ra phía sau thì thấy hai tên lính đang chạy dẫn đầu. Một tên cầm đao. Một tên đang giương cung...

"Nick!" Tôi hét lại. "Cung và tên!"

Phập! Tên cắm vào vách tường. Suýt chết! Bọn tôi cắm đầu chạy tiếp.

Phập! Tên sượt qua vạt áo bọn tôi, bể tan tành chiếc bình bằng đất. Bọn tôi tiếp tục rẽ trái.

Phập!

"AGHHHH!" Nick quỵ một chân xuống, rống lên đau đớn. Mũi tên đã đâm sâu vào bắp đùi cậu ta. Tôi luống cuống kéo cậu ta đứng dậy.

Tình thế nguy ngập. Hai tên lính đã gần áp sát. Không có thời gian bày mưu tính kế. Không có thời gian lo lắng cho mũi tên trên đùi Nick khi tính mạng của cậu ta mới là trên hết! Trước mắt tôi chỉ có hai phương án.

"Nick! Nick! Mày nghe tao! Tạm thời quên cái chân đi! Hãy chạy thật nhanh về nhà khách và nhờ người đi tìm anh chàng ăn chè với tụi mình làm nhân chứng. Cả thím Mùi nữa."

Phập! Tôi một lần nữa may mắn né được mũi tên. Nhưng tôi biết may mắn sẽ không mãi mỉm cười với thằng Pax này.

"Pax, mày định làm gì? Đừng nói là..."

"ĐI MAU! TAO CÓ THỂ LO LIỆU TỪ ĐÂY!" Tôi lần nữa dùng chất giọng đại ca mà hét lên, tay cầm một cái bình đất ném vào quỹ đạo cung tên.

Phập! Xoảng!

Tôi không có thứ thời gian xa xỉ để quay đầu lại và nhìn thẳng vào mắt của Nick lúc đó. Chắc cậu ta đang ghét tôi lắm, và càng trăm ngàn lần ghét cái kế hoạch ngu ngốc này của tôi.

Tôi nói mà giọng vỡ ra, "Tao xin lỗi! Nói Andrey tao xin lỗi! Mày đi đi! ĐI ĐI!"

Phập! Hết mũi tên cũng là lúc tôi nhào vô tấn công.

Đây là thực chiến, tôi tự nhắc bản thân, không phải các bài biểu diễn hay đối luyện. Phải nhanh, gọn, và hiểm.

Tôi đá văng cây cung trên tay hắn và đấm thật mạnh vào hàm tên lính, hạ hắn bất tỉnh. Tên cầm đao tiến vào chém, động tác còn vụng về, khiến tôi nhanh chóng áp sát và dùng tay không phế đi tay cầm đao. Nắm, bẻ, chặt và cướp đao, xong vật hắn xuống đất, đấm thật mạnh vào bụng.

Mắt tôi liếc sơ qua thanh đoản đao vừa cướp được trên tay, liền phát hiện ra đao bị mẻ. Là đao dỏm!

"Cái... Đậuuuuuu phộng!"[6]

Vừa định bỏ chạy theo Nick thì ba tên lính khác chạy tới, chặn đường và bao vây lấy tôi. Bọn họ hoảng sợ thấy rõ khi nhìn xuống thân hình bất tỉnh của đồng đội, rồi nhìn lên tôi đang cầm thanh đao, sát khí đằng đằng, chuẩn bị tấn công.

Nhờ tên Andrey thích xài đao mà tôi phải dày công nghiên cứu thêm các thế đao nâng cao để dạy lại cho cậu ta theo lệnh của 'sư phụ'. Cũng như kiếm, đao chính là cánh tay kéo dài của người đánh, được trang bị với một lưỡi mài sắc dùng để chém, cắt, và đâm.

"Tôi bị oan!" Tôi nói to trước khi đưa đao ra đỡ lấy đường kiếm loạn xạ của đối phương. Tới đòn đỡ thứ ba thì lưỡi đao gãy làm đôi, làm tôi phải nhảy ra xa. Vì mất niềm tin vào chất lượng vũ khí, tôi chả thèm cướp nữa mà chỉ hụp người xuống, lộn một vòng và gạt chân đối phương, tranh thủ chống tay lên, dùng chân kẹp cổ một tên muốn đánh lén phía sau. Tên thứ ba bỗng dưng biến đâu mất tăm.

Thế là tôi áp dụng kế thứ 36 của Tôn Tử: bỏ chạy thục mạng. Chạy nhanh đến nỗi té cả khói, cát bụi bay lên mù mịt. Nhưng tôi lại liều mạng chạy theo hướng ngược lại với Nick, ngang qua đống hoang tàn của phiên chợ sáng khi người dân đã hoảng sợ chạy trốn về nhà.

Không một bóng người. Hàng hoá ngổn ngang. Yên tĩnh đến lạ.

A, khoan đã! Vẫn có người! Thì ra còn một bà lão, người đang run rẩy ôm mấy bó cải bỏ vào đòn gánh, dùng dây thừng cột lại.

"Cháu chào bà! Bà hãy mau về nhà đi, chứ đừng nên ở đây. Bọn lính..."

"Đầu hàng đi!" Từ sau một sạp bán đồ khô, tên lính đã bỏ chạy ban nãy bước ra, chĩa cây giáo vào tôi.

"Ngươi đã bị bao vây." Một tên tiếp lời, bước ra từ bên trái. "Mau giơ tay chịu trói."

"Lần này đừng hòng giở trò!" Một tên bước ra từ bên phải. Đằng sau lưng ba tên lính nữa xuất hiện, gương giáo tuốt ra, sẵn sàng tấn công.

"Mấy chú muốn đánh thì đi chỗ khác đi. Tha cho mụ già này!" Cụ già lẩm bẩm chỉ mình tôi nghe thấy. Lúc này tôi mới nhận ra mình (và bà cụ) thật sự đã bị bao vây sáu phía. Tình thế một lần nữa nguy ngập, căng hơn cả dây đàn.

Sai một li đi một dặm. Tính toán không kĩ là bị trọng thương như chơi. Nếu có đánh nhau với bọn lính thì tôi (hy vọng) có thể cầm cự được vài phút, nhưng chắc chắn người trong vòng chiến như bà cụ đây sẽ bị vạ lây.

Một mình thằng Nick vì tôi mà bị thương đã là quá đủ rồi!

Nhìn quanh, tôi không tìm được thứ vũ khí nào phù hợp để tự vệ cho cả hai người cả. Nào là đòn gánh, rổ tre, quạt giấy... lấy những thứ này chọi sắt thép cũng chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.

Chỉ còn một phương án cuối cùng...

"Cháu xin lỗi cụ vì đã lôi cụ vào tình cảnh này," cúi đầu đan tay, tôi tạ lỗi trước, "cháu chỉ mong được mượn của cụ sợi dây thừng kia..."

"Tội nhân," tên cầm đầu có bộ râu quai nón quát lên, "đã nói là không được giở trò!"

Dây thừng trong tay, tôi lướt mắt một vòng. Nói tôi vừa mới nhìn lầm, nhưng rõ ràng là có một ánh mắt từ xa đang dõi theo sự việc chăm chú.

Tạch! Tạch! Tạch!

Đoạn dây thừng uốn lượn như một con rắn quất xuống mặt đất, xoay tròn trên không trung tạo thành lá chắn, cuộn mềm mại vào cánh tay phải tôi. Đầu còn lại được vắt qua vai. Nó làm tôi liên tưởng tới loại binh khí nhuyễn tiên[7] trong võ cổ truyền, thứ binh khí mà tôi dở tệ.

Thôi thì đành phải phó mặc cho số phận!

"Duy An tôi bị oan. Mong trời cao chứng giám."

Nói cho có hiệu ứng thế thôi chứ ai ngờ gió nổi lên thật. Cả sáu người nhào vô. Tôi chạy qua một bên để bọn họ né đi bà cụ. Xác định tên cầm đầu là ai rồi, tôi nhắm đường dây thừng để quất vào mặt tên đó. Thành công! Hắn đau đớn ôm mặt té ra sau. Xong một tên.

Tên thứ hai khó hơn vì hắn dùng kiếm khá thành thạo, làm tôi không tài nào tiếp cận được. Hắn và một tên nữa cầm đao tạo thành gọng kìm ép sát tôi. Ba lần thu dây lại thất bại để sử dụng thủ cước[8], tôi đành phải xoay dây thừng 720 độ, biến nó thành lá chắn đỡ lấy từng đường đao kiếm liên hoàn.

Mồ hôi tay đổ ra khiến tôi điều khiển dây thừng một cách khó khăn. Đầu óc tôi bắt đầu choáng váng.

Được rồi! Chiến thuật dây thừng có vẻ không khả thi. Tôi sẽ... cướp lấy thanh kiếm của tên lính và sử dụng nó để thoát thân.

Nghĩ thì dễ chứ làm thì khó khi bạn bị vây quanh bởi năm người đang trang bị vũ khí tận răng. Ai nói bao vây đánh hội đồng là ngầu và hấp dẫn thì tôi xin đính chính lại nhé! Các bộ phim hành động lâu nay đã lừa bạn hết rồi! Trong thực chiến không có múa may quay cuồng, không có các đòn đánh ảo diệu, càng không thiên tài võ thuật nào có thể đánh hội đồng mà thoát ra còn nguyên vẹn. Mục tiêu chính là tôi đây võ thuật kha khá mà còn sợ đến quéo cả người, chỉ mong mở đường máu để tìm cách thoát thân cho lẹ.

"Hyah!" Tôi hụp người xuống quấn dây vào chân một tên, kéo giật ngược lên về phía mình, nhưng chưa kịp cướp vũ khí đã phải té lăn đi để tránh đòn đao giáng xuống. Có thứ gì đó ươn ướt trên vai...

Máu! Máu đổ! Máu đổ rồi kìa!

Không có thời gian xa xỉ mà lo lắng cho vết thương khi những đòn đao kiếm cứ liên tục nhắm vào tôi. Tôi tập trung vào đòn chân, đá vào những chỗ hiểm hóc trên cơ thể như đầu, chấn thuỷ và hạ bộ. Chật vật một hồi và nhận thêm một vết chém ngay bụng trái, tôi đạp thật mạnh vào chỗ hiểm một tên và may mắn cướp được thanh kiếm của hắn.

Có được kiếm làm tôi mừng hơn bắt được vàng. Dù chuôi kiếm quá dài và lưỡi kiếm không sắc lắm, tôi có thể tự do chém, đâm, xoáy, móc và đỡ các đòn tấn công liên hoàn. Như vậy cũng đồng nghĩa với mức độ liều mạng của tôi được tâng bốc lên cả chục lần. Ngay hai đòn đầu tiên tôi đã nhào vô, thô bạo tước vũ khí và đánh ngất được thêm hai tên.

"Các ngươi cẩn thận." Tên thủ lĩnh hô hoán. "Tên này chuyên dùng kiếm!"

Vai và bụng của tôi, vì phải chịu các cử động mạnh nên biểu tình dữ dội bằng cách đổ máu ướt đẫm áo giao lĩnh. Mắt tôi bắt đầu mờ đi.

Dứt điểm thôi! Tôi vung kiếm lên...

"Dừng lại ngay! Ngươi mà còn tiếp tục ta sẽ áp giải bà cụ này về phủ vì tội đồng phạm."

Cảnh tượng hai thanh giáo chĩa vào bà cụ bán rau khiến tôi lập tức ngừng đường kiếm trên không.

Không! Không! Không! Không thể nào!

Không thể nào có người phải chịu tội thay cho thằng Pax này!

Tôi từ từ buông thanh kiếm và giơ hai tay lên, chính thức đầu hàng vô điều kiện.

"Khốn kiếp!" Tôi nghiến răng nghiến lợi, tay siết chặt thành quyền. "Đều là một lũ hèn hạ! Các ngươi là binh lính của triều đình mà bất chấp thủ đoạn..."

Bọn họ đạp vào phía nhượng chân để bắt tôi quỳ xuống, dùng chính sợi dây thừng khi nãy quấn tay tôi thật chặt ra phía sau, không quên dùng lực ấn vào vết thương trên vai. Tôi hét lên, đau đớn vô cùng.

"Cháu xin lỗi bà! Làm ơn... tôi bị oan..."

"Giải hắn về phủ!"

Căm phẫn, tôi gào lên đến khản cả họng, "Nếu các quan lại triều đình đều hồ đồ như vậy thì hỏi sao có những thảm án bôi nhọ thanh danh nhà Lê muôn đời sau..."

Trước khi bị đánh ngất đằng sau gáy, một dòng nước nóng hổi đã lăn tròn trên má tôi.

Chú thích:
[1] Áo lót hoặc áo ngủ, thường là cổ chéo và có màu trắng hoặc ngà, tay dài, ống khít, vạt dài đến thắt lưng, có đi kèm quần cùng màu.
[2] Áo cổ chéo, thường là 7 hoặc 9 thân (ghép từ 7 hoặc 9 mảnh vải), tay dài (ống rộng hoặc ống khít), vạt dài đến mắt cá chân hoặc vạt ngắn.
[3] Hiệu ứng tâm lý xã hội, khi trong một tình huống khẩn cấp, rất nhiều người có mặt ở đó nhưng không một ai giúp đỡ nạn nhân.
[4] Rõ ràng, không lẫn lộn, giống như khoai môn và khoai sọ.
[5] Ý là dựng chuyện hay vu khống người khác.
[6] Cách chửi thề... có văn hoá của Pax, "đậu phộng" trong tiếng Việt nghe như từ "the f*ck".
[7] Dây xích, một loại vũ khí trong võ cổ truyền Việt Nam.
[8] Đòn tay chân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro