Chương 2_Ôm mối tương tư (p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

02.

Ta chưa thích Quân Dao từ lần đầu tiên nó tới chào hỏi trong đêm tiệc Nguyên tiêu. Ta cũng chưa thấy thích khi nó bị rơi tõm xuống hồ. Ta chỉ bắt đầu thinh thích vào mấy ngày sau, khi con bé tới tạ ơn cứu mạng.

"Cha bảo hôm ấy may nhờ có Thái tử nên tôi mới không chết. Cha bảo tôi nên tới cảm ơn người."

Nó cứ "cha bảo" hoài khiến ta phát bực.

"Thế Thượng tướng quân không bảo thì ngươi không biết ơn à?"

Nó bặm môi, trừng mắt nhìn ta một hồi rồi nói: "Cha không biết tại Thái tử nên tôi mới rơi xuống hồ."

Ta trố mắt nhìn nó. Cục tức trong lòng dần biến thành nỗi xấu hổ. Xấu hổ quá thì đâm ra chống chế: "Nói bậy! Ai bảo mày thế!"

"Công chúa Trường Yên vừa bảo. Công chúa còn nói hôm ấy Thái tử lén đi thả đèn trời."

Ta toan há miệng hỏi Trường Yên là đứa nào thì chợt nhớ ra đó là phong hiệu của Cẩn Mai. Nhớ rồi thì liền cứng họng. Tối hôm ấy gặng hỏi Cẩn Mai thì nó thú nhận hồi sáng chơi với Quân Dao khá thích, nên mới cảm thấy phải thay ta xin lỗi.

"Rõ ràng tại Thường Kiệt mà, có phải anh hú đâu!"

"Nhưng anh bảo nếu ai hỏi thì bảo anh hú mà."

Thường Kiệt vẫn hay nói không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như bò. Cẩn Mai phen này còn ngu hơn bò, khiến ta quá sức bẽ mặt. Nhưng bẽ mặt mấy thì cũng phải nhẹ nhàng tìm cách mà lấp liếm.

"Thế ngươi... đã nói với ai chưa?"

"Chốc về mách cha."

"Không được." Ta sốt sắng đứng bật dậy.

Nó "hứ" một tiếng rõ to rồi hất mặt lên trời. Ta buộc lòng phải xuống nước, tới gần nó nịnh nọt.

"Hứa không mách Thượng tướng quân thì ta sẽ dẫn đi thả hoa đăng. Ra giữa hồ luôn, chịu chưa?"

Nó suy nghĩ một lát rồi gật đầu. Ta mừng húm sai Phan Đình đi chuẩn bị thuyền. Phan Đình là con nuôi của nội thị Phan Đường Liệt, người thân cận nhất bên cạnh cha. Theo hầu mới gần nửa năm nhưng Phan Đình đã tỏ ra tương đối có ích. Ví dụ như vào một ngày trời cao trong xanh, mây trắng bay bay, hắn đã dạy ta với Thường Kiệt thả diều đúng cách, thả sao cho diều bay lên chín tầng mây.

Phan Đình phân tích rằng người ta thích nhau đôi khi còn phụ thuộc vào hoàn cảnh. Hoàn cảnh lãng mạn khiến cho lòng người cũng mềm mại như gió xuân. Giả dụ không chèo thuyền giữa mênh mang sóng nước, hoặc giả dụ chèo thuyền nhưng không thả hoa đăng, thì có khi ta cũng chẳng thích Quân Dao. Nhưng dù cho là nguyên nhân gì đi nữa, thì ngày hôm ấy giữa sóng nước dập dềnh, trái tim ta cũng lần đầu tiên rộn ràng vì nụ cười của một đứa con gái. Không giống như nụ cười đẹp đến tan cả gió đông vào năm mười bảy tuổi, nụ cười sún răng hồi năm tuổi ấy cho ta một cảm giác an tâm vô cùng.

"Này, nếu thích người ta thì phải làm sao?"

"Thích ai cơ?" Thường Kiệt lơ đễnh hỏi.

Ta ghé tai hắn thì thầm, mặt nóng bừng: "Cháu gái của Nguyên phi ấy."

Thường Kiệt khựng lại một thoáng, rồi à lên: "Cái con bé vừa béo, vừa lùn, vừa sún ấy hả?"

Ta nghe thì ức lắm, muốn cãi lắm. Nhưng đúng là nàng sún răng, nàng béo ú, nàng lùn tịt. Thường Kiệt chả nói sai câu nào. Có điều hắn đâu hiểu lòng ta. Với ta mà nói, đàn bà không đẹp mới đáng để yêu thương, như vú Dung chẳng hạn. Ngày ấy có nằm mơ ta không ngờ được là sau này Quân Dao sẽ đẹp tới khuynh quốc khuynh thành. Nếu sớm biết thì năm sáu tuổi ta đã chẳng đời nào đem lòng si mê nàng, rồi còn bày đặt ốm tương tư.

"Thế phải làm gì giờ?" Ta bấm bụng hỏi tiếp.

"Biết được. Đã thích ai bao giờ đâu."

Ta thất vọng não nề. Ai mà ngờ được kẻ vương tình khắp nơi như Thường Kiệt hóa ra lại chưa thích ai bao giờ. Thế là ta và hắn cùng gác bút rồi nằm vật ra, vắt tay lên trán mà đăm chiêu suy nghĩ.

Lát sau Thường Kiệt nhổm dậy, hào hứng nói: "Hay là vẽ tranh tặng nó thử xem."

Ta chợt nhớ ra năm ngoái cha cũng từng vẽ một bức Sơn Hà Cẩm Tú đem tặng cho Nguyên phi. Sau đó Nguyên phi đã đáp lại bằng cách dốc hết tâm tư sáng tác nên khúc đàn Giang Sơn Gấm Vóc. Vậy là ta bèn nhổm dậy lấy một tờ giấy, miết cho thật phẳng phiu, định bụng sẽ vẽ nên một bức tranh Sơn Hà Cẩm Tú đẹp đến say lòng người. Nhưng khi đưa Thường Kiệt xem, hắn loay hoay một hồi cũng không nhận xét nổi.

"Sao ngươi cứ xoay đi lộn lại mãi thế?"

Thường Kiệt gắng nín cười, hỏi: "Rồi giờ xem chiều nào mới đúng?"

Ta ngó xuống bức tranh thì nhất thời á khẩu không biết phải trả lời ra sao. Họa sư dạy ta cũng từng vẽ nên một bức Cửu Long Tranh Châu. Ta với Thường Kiệt xoay ngang ngó dọc kiểu gì cũng thấy oai dũng uyển chuyển, kỳ diệu vô cùng. Ngày ấy ta không ý thức được mình học hành chưa nên thân. Đại khái chỉ cảm thấy bức tranh Sơn Hà Cẩm Tú này của ta cũng kỳ diệu y như bức Cửu Long Tranh Châu, xem chiều nào cũng được. Có điều tài hoa của ta hình như vẫn còn kém họa sư một chút, vậy nên Thường Kiệt mới không nhận ra đây là tuyệt tác.

Ta lo con mắt nghệ thuật của Quân Dao cũng kém cỏi như Thường Kiệt, không công nhận tài năng của ta mà còn chê cười. Vậy nên ta cẩn thận cuộn bức Sơn Hà Cẩm Tú lại rồi trải ra một tờ giấy khác. Lần này ta vẽ luôn chân dung của Quân Dao. Ta thở phào khi Thường Kiệt không xoay ngang xoay dọc bức tranh nữa. Ít ra thì bức này cũng dễ thưởng thức hơn bức Sơn Hà Cẩm Tú rất nhiều. Thế nhưng Thường Kiệt lại cứ đăm chiêu mãi không thôi.

"Trông có được không?" Ta sốt ruột hỏi.

"Thì cũng được..."

Lúc ấy ta nóng lòng quá nên không nhận ra Thường Kiệt hơi băn khoăn. Nghe hắn nói cũng được thì mừng húm cuộn tranh lại rồi đi gọi Phan Đình. Lúc Phan Đình dẫn ta đi tìm Quân Dao, Thường Kiệt còn nhắc với theo: "Cẩn thận khéo nó giận đấy."

Thế mà nàng giận thật.

Quân Dao vo bức tranh thành một cục, ném vèo xuống đất rồi vừa chạy đi vừa ôm mặt khóc nức nở. Cung nữ đi cùng nàng hốt hoảng quỳ rạp và luôn mồm xin ta thứ tội. Ta ngơ ngác ngoái nhìn Phan Đình đứng chờ xa xa. Hắn cũng như ta, không hiểu do đâu lại nên cớ sự như vậy. Ta buồn bực đem cục giấy về, gỡ ra vuốt cho phẳng rồi treo trong phòng ngủ. Ta cứ buồn thiu ngắm Quân Dao như vậy tới tối thì hiểu ra vấn đề. Cũng nhờ vú Dung cả.

Vú bật cười khi nhìn thấy bức tranh. "Sao Thái tử không vẽ răng cho người ta?"

Ta bật dậy, cãi: "Nó bị sún mà vú."

Vú Dung xoa đầu ta: "Bị sún mà vẫn làm cho Thái tử tương tư cơ đấy!"

Ta buồn thiu nằm vật ra giường.

"Nhưng mà nó giận con mất rồi."

Vú Dung ngồi xuống, xốc nách ta lên rồi ôm vào lòng.

"Thái tử đã không vẽ răng, lại còn tròn vo vo thế này nên người ta giận là phải rồi. Con gái ai mà chả thích đẹp."

"Thế con phải vẽ sao giờ? Có răng thì đâu giống nó."

Vú Dung cười đến hai mắt híp cả lại.

"Thái tử vẽ ngậm miệng vào là đẹp."

Ta vùi đầu vào lòng vú Dung, không nói gì nữa. Vú cũng giống Thường Kiệt, chẳng hiểu lòng ta. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro