Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tộc trưởng Boris biết tình trạng thân thể của mình nên cũng không kiên trì.

Kỷ Tiểu Âu lại khoác balo, đi về phía sau núi.

Lúc này cô mới phát hiện ngoài chủng tộc của Eric còn có thú nhân cừu và thỏ.

Nhìn đám đông thú nhân lỗ tai dựng đứng, Kỷ Tiểu Âu không hề nghĩ ngợi liền đi vòng. Cô không muốn bị bọn họ phát hiện, miễn lại phải gặp phải chuyện phiền toái.

Con đường này cùng với con đường xuống núi ngày hôm qua cô đi có điểm giống, cũng tụ tập rất nhiều côn trùng không biết tên. Cũng may Kỷ Tiểu Âu đem túi thơm bạc hà bên người. Bọn chúng liền không có tới gần.

Xa xa liền thấy một mảnh ruộng ngô.

Eric đứng ở trong ruộng ngô, đang ở cùng tộc nhân cùng nhau thu hoạch.

Bước chân Kỷ Tiểu Âu nhanh hơn. Cô đột nhiên khựng lại, quay đầu nhìn thoáng qua về phía rừng rậm.

Dường như từ đó có một đạo ánh mắt âm u chợt lóe mà qua. Chờ Kỷ Tiểu Âu nhìn kỹ thì lại biến mất.

Là ảo giác sao?

Cô có cảm giác hình như có gì đó đang bám theo mình trên đường.

Kỷ Tiểu Âu lắc lắc đầu, chuẩn bị đi về hướng ruộng ngô. Bụi cỏ ở phía xa liền lay động, ngay sau đó, một cỗ kình phong nghênh diện mà đến. Thân ảnh mạnh mẽ nhanh nhẹn bỗng chốc lao ra từ trong bụi cỏ. Không đợi Kỷ Tiểu Âu phản ứng lại, nó liền đem cô đẩy ngã trên mặt đất, hai tay gắt gao mà giữ chặt lấy bả vai cô.

Kỷ Tiểu Âu bị đau, lập tức chau mày.

Cô nhìn nhìn, phía trên là gương mặt xa lạ của thú nhân.

Đối phương đôi mắt màu xanh lục, dưới hai con mắt có lông đen bao phủ đến cằm, mũi cũng là màu đen, vừa mở miệng liền lộ ra hàm răng sắc bén.

Kỷ Tiểu Âu kinh ngạc mà hơi hơi hé miệng. Cô còn không kịp sợ hãi, một khác thú nhân Báo tộc cũng từ trong bụi cỏ đi ra.

Thú nhân nhìn thiếu nữ tay trói gà không chặt, lại hỏi đối phương: "Sabre, cậu vẫn luôn đuổi theo cô ta làm gì?"

Thú nhân Báo tộc tên "Sabre" vẫn đè trên người Kỷ Tiểu Âu, cúi người, cái mũi để sát vào thân thể cô, ngửi ngửi một lát, thập phần khẳng định nói: "Không sai, trên người cô ta có mùi của Rennes."

Báo săn giống đực thành niên thân thể cực kì cường tráng, tứ chi phát triển cùng với cơ bắp rắn chắc.

Kỷ Tiểu Âu bị tên này thú nhân gắt gao đè ở trên mặt đất, thiếu chút nữa ngất đi.

...... Con hàng này nặng quá!

Lồng ngực bị ép xuống, Kỷ Tiểu Âu theo bản năng giật giật hai tay. Còn chưa thoát được, đã bị đối phương bắt lấy tay đè lại trên mặt đất.

Ánh mắt thú nhân sắc bén nhìn thẳng vào mắt cô mắt ép hỏi: "Cô giấu Rennes ở đâu?"

Xui xẻo hơn là ngôn ngữ của bọn họ không giống với ngôn ngữ của Lộc tộc cũng hoàn toàn toàn không giống với ngôn ngữ nhân loại mà cô học được.

Báo tộc đang trong quá trình tiến hóa. Tuy bọn họ bắt chước hệ thống ngôn ngữ của nhân loại nhưng vẫn dựa trên ngôn ngữ của bộ tộc thân rồi tiến hành cải tiến.

Hơn nữa, thú nhân này lại đè thấp giọng nói, Kỷ Tiểu Âu chỉ nghe hiểu hai chữ "Rennes" hai chữ. Cô lập tức trả lời: "Tôi không quen biết hắn."

Kỷ Tiểu Âu nghe không hiểu ngôn ngữ của bọn họ nhưng Sabre lại nghe hiểu lời cô nói.

Hắn vẫn không nhúc nhích, lông mày hơi nhíu, hiển nhiên đang nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của cô.

Mặc kệ nói như thế nào, trên người cô có mùi của Rennes, nhất định đã gặp qua Rennes.

Sabre một tay chế trụ cổ tay cô, một tay đặt ở vị trí trái tim cô, bộ dáng đặc biệt hung ác: "Nói thật."

Dã thú mặc dù tiến hóa thành nhân hình, móng tay vẫn cực kì nhọn và sắc bén. Tay hắn nhẹ nhàng để trên ngực Kỷ Tiểu Âu. Chỉ cần hắn hơi dùng liền có thể xé xác cô.

Kỷ Tiểu Âu trong lòng chợt lạnh, ngẩng đầu nhìn về phía Eric trong ruộng, ý đồ cầu cứu: "Cứu......"

Chỉ phát ra một tiếng "Cứu", những lời còn lại liền kẹt lại trong cổ họng.

Hôm qua cô đã thấy Eric tránh né thú nhân Báo tộc. Hình thể của tuần lộc tuy to lớn, nhưng trời sinh chủng tộc sai biệt, khiến cho bọn họ trở thành kẻ yếu trước Báo tộc.

Lúc này cô cầu cứu Eric cầu cứu, không phải đã kéo cậu ấy vào nguy hiểm sao?

Kỷ Tiểu Âu cắn chặt răng, cô sẽ bị giết sao? Nhưng cô thập phần không cam lòng.

Ngón tay lơ đãng đụng tới túi thơm bên hông, cô hơi ngừng lại. Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, sau đó không chút do dự liền giật túi thơm, nghiêng đầu quan sát phản ứng của hai thú nhân .

Sabre đối với việc cô giãy giụa tỏ vẻ khinh thường. Hắn từ trên cao nhìn xuống mà quan sát cô.

Một thú nhân khác đứng cách đó vài bước chân. Tuy không có hỗ trợ, nhưng cũng không có ý tứ ngăn cản.

Cô chỉ có thể dựa vào bản thân mình.

Kỷ Tiểu Âu hoàn hồn, hít sâu một hơi, gắt gao mà nắm túi thơm, giơ lên, đè lên mũi Sabre.

Mỗi lần con mèo nhà cô ngửi thấy mùi bạc hà mèo trên đồ chơi sẽ trở nên cực kì hưng phấn, thậm chí thần chí không rõ, cứ ôm món đồ chơi lại, hết cọ lại cắn, lăn lộn trên mặt đất.

Đều là động vật họ mèo, không biết loại này thực vật đối với con báo hiệu quả hay không?

Kết quả làm nàng thất vọng rồi.

"Giống cái ngu xuẩn." Sabre nghiêng đầu né tránh túi thơm, ngữ khí đầy vẻ khinh thường: "Cô cho rằng tôi sẽ để lại nhược điểm lớn vậy sao? Bạc hà mèo đã trở nên vô dụng với bọn ta từ mấy trăm năm trước rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro