Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỷ Tiểu Âu thấy bạc hà không những không công hiệu, ngược lại giống như càng khiến thú nhân này tức giận, trong lòng liền lộp bộp, không ổn rồi.

Móng vuốt bén nhọn của Sabre bén chống trên ngực Kỷ Tiểu Âu, âm thầm dùng lực.

"Nói, Rennes đang ở đâu?"

Móng tay sắc bén dễ dàng cào rách chiếc áo khoác của Kỷ Tiểu Ây. Quần áo cô mang vốn dĩ không nhiều lắm, lại bị hắn làm hỏng một cái, về sau liền không có quần áo thay đổi.

Kỷ Tiểu Âu liều mạng giãy giụa, biết bọn họ muốn tìm một thú nhân kêu "Rennes" thú nhân: "Tôi thật sự không biết......"

Sabre không kiên nhẫn mà nhíu mày, giống cái này ở trong lòng ngực hắn lung tung vặn vẹo, còn không hiểu lời hắn nói, cứ như vậy làm sao được nơi Rennes rơi xuống?

Hắn quyết định cứ đem cô đi trước rồi nói. Một bàn tay bắt lấy tay Kỷ Tiểu Âu, một tay chế trụ vòng eo mảnh khảnh của cô, không chút thương hoa tiếc ngọc nào mà đem cô vác lên vai. Hắn hướng về đồng bạn Dordog ở đằng sau, nói: "Về bộ tộc", liền đi nhanh hướng trong rừng sâu đi đến.

Bụng cọ vào bả vai của thú nhân, Kỷ Tiểu Âu đau đến liền kêu đều kêu không được.

Eric nói thú nhân Báo tộc thuộc hệ Hệ Ăn Thịt rấthung tàn. Bọn họ không hỏi được gì từ cô liền đem bắt cô theo. Đây là muốn ăn thịt cô sao?

Kỷ Tiểu Âu tâm như tro tàn, đang muốn phó mặc số phận thì thú nhân đang khiêng cô trên vai bỗng khựng lại đau đớn mà kêu một tiếng.

Cùng lúc đó liền vang lên tiếng mắng, "Đây là cái quỷ gì!"

Kỷ Tiểu Âu còn không có hiểu được sao lại thế này, đã bị thú nhân ném xuống đất. Cô bị đau, bất chấp liền xoa nơi bị thương. Cô nhanh chóng giương mắt nhìn lại, liền thấy một con báo đen nhỏ nằm trên vai thú nhân tên Sabre, hàm răng bén nhọn của nó đâm vào da thịt hắn, hung hăng mà cắn một ngụm.

Sabre duỗi tay túm lấy con báo nhỏ ở trên vai. Đang muốn hung hăng giáo huấn nó một cái liền đối diện với đôi mắt màu lam. Sabre đang hung hăng chấn động liền trở nên lắp bắp: "Ren......"

Ren, Rennes?!

Còn chưa nói xong, liền con báo nhỏ nâng một chân đạp lên mặt hắn.

Sabre hơi ngửa ra sau, tay cũng buông lỏng. Con báo nhỏ liền từ trong tay hắn nhảy ra ngoài.

Thấy con báo nhỏ chạy tới bên mình, Kỷ Tiểu Âu lo hai cái thú nhân sẽ mang đến phiền toái cho nó. Cô chạy nhanh, khom lưng ôm lấy nó, nhân lúc hai nhân còn chưa hoàn hồn liền xoay người chạy.

"Đứng lại......"

Sabre cùng Dordog muốn đuổi theo. Không đi hai bước, con báo nhỏ từ trong ngực Kỷ Tiểu Âu liền thò đầu ra.

Kỷ Tiểu Âu chỉ lo chạy về phía trước cho nên không thấy được ánh mắt của nó, cường thế, uy hiếp, cùng với mệnh lệnh.

Sabre cùng Dordog sửng sốt, dừng lại bước chân, trơ mắt nhìn nó cùng Kỷ Tiểu Âu càng ngày càng xa.

Rốt cuộc cũng chạy tới nơi an toàn, Kỷ Tiểu Âu ôm con báo nhỏ trong lòng lên, lúc này mới lo lắng kinh ngạc: "Sao mày lại ở chỗ này?"

Nó gầm gừ mấy tiếng, lại giật giật chân sau.

Quả nhiên, lực chú ý của Kỷ Tiểu Âu bị nó hấp dẫn, thấy miệng vết thương trên chân sau của nó vỡ ra, trên băng gạc liền xuất hiện vết máu.

Nhất định là vừa nãy cùng kia hai gã thú nhân vật lộn nên mới vỡ ra.

Kỷ Tiểu Âu rất cảm động việc nó quên mình mà cứu cô. Cô nhanh chóng bỏ balo, từ trong không gian lấy ra hòm thuốc, lại tiêu độc cùng băng bó vết thương cho nó.

Băng bó thật tốt xong, Kỷ Tiểu Âu cảm động hỏi: "Mày vì cứu tao nên mới xuất hiện sao?"

Con báo nhỏ cúi đầu, ngăn lại ý nghĩ nơi đáy mắt.

Việc này trong mắt Kỷ Tiểu Âu liền tính là cam chịu.

Đương nhiên, mặc kệ nó phản ứng thế nào, Kỷ Tiểu Âu đều nhận định nó là vì cứu cô nên mới cùng kia hai gã thú nhân đối kháng.

"Mày chọc giận bọn họ. Bọn họ nhìn qua liền biết rất lợi hại. Không biết về sau họ có tìm mày gây phiền toái hay không?" Kỷ Tiểu Âu lo lắng cho nó.

Con báo nhỏ cứ lẳng lặng mà ghé trong ngực cô, tựa hồ một chút cũng không lo lắng vấn đề này.

Kỷ Tiểu Âu thử nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó: "Chủng tộc của mày ở đâu?Cách nơi này có xa không?"

Nói xong, cô đem nó đặt xuống đất: "Tốt nhất là mày mau về bộ tộc của đi, tốt xấu các ngươi đều là con báo...... Tộc nhân của mày chắc hẳn có thể bảo hộ mày. Nếu hai thú nhân kia đuổi tới đây, tao cũng không thể bảo vệ mày được."

Con báo nhỏ vẫn đứng yên không nhúc nhích. Nó ngẩng đầu, đôi mắt màu xanh biển không chuyển, trầm mặc mà nhìn cô.

Một lát sau, nó vẫn bất động.

Kỷ Tiểu Âu nghiêng đầu, nghi hoặc: "Sao mày không đi?"

Con báo nhỏ liền trở về bên người cô, không nói một tiếng mà nằm sấp xuống.

Nà ní???

Đây là sao?

Nó không muốn về bộ tộc của mình à?

Kỷ Tiểu Âu đứng lên, cố ý đi về phía trước hai bước.

Con báo nhỏ cũng chậm rãi đứng lên đi theo sau cô, bất chấp một chân bị thương, cô chạy nó cũng chạy theo.

Kỷ Tiểu Âu cuối cùng cũng hiểu, kinh ngạc hỏi: "Mày muốn theo tao?"

Con báo nhỏ dừng bên chân cô, cúi đầu cam chịu.

"Giờ tao muốn đi đến nơi rất xa ở phía đông. Trên đường đi sẽ rất nguy hiểm cũng có thể không bao giờ đã trở lại. Mày vẫn muốn đi theo tao sao?"

Lần này con báo nhỏ cuối cùng cũng có phản ứng. Cũng chẳng phải nó rời đi, mà là thừa dịp Kỷ Tiểu Âu khom lưng liền dùng chân sau không bị thương làm điểm tựa, nhảy vào trong ngực Kỷ Tiểu Âu.

Kỷ Tiểu Âu sợ nó bị ngã, nhanh chóng đỡ được lấy nó.

"Thôi được rồi."

Kỷ Tiểu Âu có hơi bất đắc dĩ, lại có chút buồn cười: "Nếu mày muốn đi theo, vậy thì đi..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro