Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lúc cô đi vào thế giới này, nó là sinh vật đầu tiên cô gặp được.

Hiện tại ngẫm lại, có lẽ đây chính là duyên phận chăng?

Tưởng tượng như vậy, Kỷ Tiểu Âu tâm tình buông lỏng, thực mau liền điều chỉnh tốt tâm thái.

Vón dĩ cô chỉ tính đi một mình. Hiện tại liền có thêm một con báo, phải sắp xếp lại lộ trình của mình.

Kỳ thật cũng không có gì sắp xếp gì đặc biệt. Tộc trưởng Boris nói thú nhân rùa biển tên Payet kia sống ở phía Đông đại lục Bollnia, cô chỉ cần vẫn luôn đi hướng đông là được rồi.

Nhớ tới tộc trưởng Boris liền nhớ tới Eric.

Kỷ Tiểu Âu vốn muốn chào tạm biệt cậu ấy, chẳng qua đột nhiên gặp được thú nhân Báo tộc, ảnh hưởng đến lộ trình của mình. Vừa rồi cô chỉ lo chạy trốn, chờ lấy lại tinh thần thì đã đứng ở chân núi.

Kỷ Tiểu Âu nhìn về phía trong rừng, vẫn là từ biệt vậy.

Cô không có cách nói với cậu ấy về chủng tộc của mình, cũng không biết giải thích tại sao phải đi về phía đông.

Xoay người đi vài bước cô liền nghe đến tiếng hô từ phía sau truyền đến ——

"Từ từ, đợi tôi với, Âu!"

Kỷ Tiểu Âu kinh ngạc quay đầu lại, thấy Eric từ nơi xa chạy tới. Đôi sừng hươu đại sừng theo động tác chạy mà lay động làm Kỷ Tiểu Âu nhìn đến kinh hồn táng đảm.

Còn chưa chạy trước mặt Kỷ Tiểu Âu, Eric liền gấp không chờ nổi hỏi: "Tôi nghe ông nội nói cô muốn đi về phía Đông để tìm bộ tộc của mình. Sao cô không nói cho tôi biết bộ tộc của cô ở xa như vật?"

Kỷ Tiểu Âu chần chờ: "Cái này....tôi không muốn làm phiền cậu......"

Không đợi Kỷ Tiểu Âu nói hết lời, Eric liền nở nụ cười xán lạn, nói: "Bất quá cũng không quan hệ. Tôi muốn đi thôn Con Nai mở họp thay ông. Thôn Con Nai cũng ở phía đông. Nếu cô không ngại, chúng ta có thể cùng lên đường ."

"......"

Eric nói xong, vừa lúc đi đến Kỷ Tiểu Âu trước mặt. Cậu hạ tầm mắt một chút, rốt cuộc thấy Kỷ Tiểu Âu đang ôm con báo nhỏ trong ngực.

Con báo đen nhỏ nặng nề mà nhìn chằm chằm Eric. Đôi mắt màu xanh biển hiện lên quang mang, mang theo thái độ đánh giá của giống loài thuộc hệ ăn thịt đối với giống loài hệ ăn cỏ.

Eric kinh hãi, lảo đảo lui về phía sau.

"Báo, Báo tộc?"

Bởi vì sợ hãi, sừng hươu trên đầu cậu cũng run rẩy kịch liệt.

Kẻ yếu trời sinh sợ hãi cường giả, huống chi mỗi năm đều có rất nhiều thú nhân Lộc tộc làm mồi cho báo. Cho dù đối phương chỉ là một con báo nhỏ không có tính công kích nhưng không ai dám khinh thường.

Kỷ Tiểu Âu nâng chân sau của con báo lên, cố không đụng vào miệng vết thương của nó. Cô dừng một chút, có chút xấu hổ mà giải thích: "Nó sẽ không tấn công cậu......"

Đáng tiếc, ngữ khí có chút chần chờ , cũng không thể thuyết phục chính mình.

Nghĩ lại, cô mới nhìn thấy nó 3 lần. Hai lần trước cô đối với nó tràn ngập phòng bị, lại cái gì đều không phát sinh. Lần thứ ba nó thậm chí còn cứu cô.

Nó....hẳn là không có gì nguy hiểm đi?

Eric ổn ổn tâm thần, lấy hết can đảm hỏi: "Sao cô lại ở cùng nó thế?"

Kỷ Tiểu Âu liền đem chuyện mình gặp được nó, cứu nó thuật lại một lần. Còn đặc biệt nghiêm túc mà cường điệu: "Vừa rồi có hai gã thú nhân Báo tộc công kích tôi, là nó đã cứu tôi." Cô có ý đồ làm Eric thay đổi đối cái nhìn về con báo nhỏ.

Thế nhưng, Kỷ Tiểu Âu nghĩ quá đơn giản rồi.

Động vật ăn cùng động vật ăn cỏ là kẻ đi săn và con mồi, từ trăm ngàn năm nay vẫn vậy. Đây không phải chuyện một sớm một chiều có thể thay đổi?

Eric xem con báo, lại nhìn xem Kỷ Tiểu Âu, gian nan mà nuốt nước miếng: "Cô tính mang theo nó cùng nhau lên đường sao?"

Kỷ Tiểu Âu gật đầu, thẳng thắn nói: "Nó cũng bị tách khỏi bộ tộc của mình. Tôi tính một bên mang theo nó, một bên giúp nó tìm kiếm bộ tộc của nó luôn."

Nói xong thấy vẻ mặt khủng bố của Eric, Kỷ Tiểu Âu hơi suy tư một lát, thiện giải nhân ý nói: "Nếu cậu không chấp nhận nó, không bằng chúng ta vẫn là tách ra mà đi vậy."

Kỷ Tiểu Âu cho rằng Eric sẽ gật đầu, bởi vì sợ hãi trên mặt cậu ta không phải giả.

Không nghĩ tới cậu ấy lại lắc đầu, đôi mắt tròn xoe đôi nhìn chằm chằm con báo nhỏ, đáp: "Không, tôi muốn đi cùng cô...... Nếu trên đường phát sinh chuyện gì nguy hiểm, tôi có thể bảo vệ ngươi."

"Nguy hiểm" chỉ cái gì, không cần nói cũng biết.

Kỷ Tiểu Âu vô pháp cự tuyệt ý tốt của Eric, đành cùng nhau lên đường.

Lúc này thời gian đã không còn sớm. Nếu không đi nhanh, khả năng hôm nay bọn họ liền không ra khỏi ngọn núi này được.

Tại thời điểm Eric gọi lại Kỷ Tiểu Âu, cô đã đem la bàn thả lại vào ba lô.

Cũng may trước đó cô đã xác định tốt phương hướng, chỉ cần vẫn luôn đi về phía trước là được.

Kỷ Tiểu Âu đi trước, Eric đi phía sau.

Trên đường, Eric thời thời khắc khắc chú ý con báo nhỏ trong ngực Kỷ Tiểu Âu. Mỗi khi nó làm ra động tác gì, cậu ấy sẽ khẩn trương đến mức cả người căng chặt.

Con báo nhỏ chỉ là nâng lên móng vuốt nhẹ nhàng mà cào lỗ tai, Eric liền chạy nhanh, hoang mang rối loạn mà lui về phía sau mấy bước, đôi măt tràn ngập đề phòng.

Con báo nhỏ trầm mặc mà liếc mắt nhìn cậu ta, sau đó buông móng vuốt, lười biếng, chán đến chết mà ngáp một cái.

Căn bản không đem cậu ta để vào mắt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro