Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay từ đầu hắn tưởng Lang tộc giở trò quỷ, đám sói gian trá giảo hoạt kia rất thích khoe khoang chút kĩ xảo. Nhưng sau đó hắn phát hiện việc này không liên quan tới Lang tộc.

Lang tộc chỉ may mắn làm hắn bị thương một chân. Nhưng miệng vết thương bắt đầu khép lại, hắn vẫn không thể biến hình. Giống như bị thứ gì đó giam cầm.

Báo tộc có những kẻ dã tâm bừng bừng. Nhân lúc hắn không có cách giải quyết vấn đề của thân thể đám báo kia đều không thành thật.

Nếu biết hiện tại hắn chỉ có thể mắc kẹt trong thân thể nhỏ yếu này bọn họ còn không làm phản sao?

"Ta tạm thời không thể quay về." Rennes bình tĩnh nói.

Dordog sửng sốt: "Ngài nói cái gì?"

Trong bóng đêm yên tĩnh, chỉ còn lại thanh âm thấp thấp chậm rãi của Rennes: "Hiện tại ta có việc quan trọng hơn phải làm."

Phía sơn động bên kia hiện lên một chùm ánh sáng, ngay sau đó một thiếu nữ mảnh khảnh đi ra.

Thiếu nữ cầm đèn pin, chiếu khắp bốn phía. Cô không nhìn thấy thân ảnh mình muốn tìm, thanh âm nhẹ nhàng mà truyền tới: "Haizz, đi đâu rồi?"

Chùm tia sáng chói mắt từ phía cây đại thụ ở trước Rennes đảo qua. Hắn lùi hai bước, đôi mắt nhìn chăm chú vào thiếu nữ.

Sabre cùng Dordog cũng nhìn theo.

Sabre liếc mắt một cái liền nhận ra cô chính là giống cái ban sáng, nhìn chằm chằm vào cô.

Dordog thu hồi tầm mắt: "Giống cái này chính là 'việc quan trọng' trong lời ngài đi?"

Rennes không có phủ nhận: "Coi như là vậy."

Sáng nay hắn ra khỏi thôn Tuần Lộc liền nghe thấy Kỷ Tiểu Âu cùng lão tộc trưởng nói chuyện. Rennes biết cô muốn đi về phía Đông lục địa Bollnia tìm một thú nhân rùa biển tên Payet.

Hắn có nghe qua cái tên này. Rùa biển đã sống gần 800 năm, kiến thức rộng rãi, tri thức uyên bác.

Có lẽ ông ta biết biện pháp giúp hắn khôi phục nguyên dạng.

Dordog sắc mặt cổ quái, hiển nhiên đã hiểu lầm.

Giống cái này còn không có lông, vừa nhìn liền thấy đó giống cái vị thành niên. Sao thủ lĩnh lại coi trọng cô ta?

Rennes không có giải thích, thấy Kỷ Tiểu Âu ở ngoài huyệt động dạo qua một vòng rồi lại về tới trong động, cũng gọi nhân tuần lộc kia, hắn liền chuẩn bị trở về.

"Trong thời gian ngài rời đi, bộ tộc phải làm sao bây giờ?" Dordog hỏi.

"Cứ theo ý bọn họ." Rennes ném xuống những lời này, chỉ mấy bước nhảy liền bỏ lại Sabre cùng Dordog.

"Nói cho bọn họ, ai có bản lĩnh thì tới cướp vị trí thủ lĩnh trong tay ta. Nếu không có bản lĩnh, cứ để cho bọn họ biết, quan hệ trong tộc chính là cá lớn nuốt cá bé."

Phía bên kia rừng rậm, một người một tuần lộc đang ở tới gần.

Eric thở dài nhẹ nhõm, trấn an Kỷ Tiểu Âu: "Có lẽ nó cảm thấy trên đường không thú vị nên rời đi, cũng có thể nó muốn một mình tìm kiếm tộc nhân...... Âu, nếu nó muốn đi liền cứ để nó đi đi......"

Kỷ Tiểu Âu nắm đèn pin, không biết suy nghĩ cái gì.

Rennes ánh mắt hơi lóe, thu hồi chân sau bị thương.

Động vật bị thương  gắng sức không đều, tiếng bước chân khi nặng khi nhẹ càng thêm rõ ràng.

Kỷ Tiểu Âu nghe thấy âm thanh, nhìn về hướng nó phát ra.

Cùng lúc đó, Rennes nhún thân thể, thả người nhảy lên liền nhào vào trong ngực Kỷ Tiểu Âu.

Trong lòng đột nhiên cảm nhận được sức nặng, Kỷ Tiểu Âu phản xạ có điều kiện tiếp được. Cô cúi đầu vừa thấy liền nhẹ nhàng thở ra.

Con báo nhỏ bình yên vô sự mà nằm trong lòng cô, nheo nheo mắt, bộ lông màu đen còn dính một chút sương sớm.

Kỷ Tiểu Âu lại nhìn chân sau của nó. Băng gạc hoàn hảo, không có dấu hiệu vết thương chảy máu. Lúc này cô mới yên tâm, động tác tự nhiên nhẹ nhàng gãi cằm nó: "Mày đi đâu thế?"

Ban nãy, cô còn cho rằng hai gã thú nhân Báo tộc kia tới đây gây phiền toái, muốn mang nó đi.

Rennes không rên một tiếng. Tôn nghiêm của Báo tộc không cho phép hắn lộ ra biểu tình thoải mái khi được vuốt ve. Kỷ Tiểu Âu thấy ánh mắt sâu kín của hắn*, cho rằng hắn không cao hứng, nhanh chóng thu tay.

Cô thiếu chút nữa đã quên, mặc kệ hiện tại con báo này trông vô hại nhưng nó vẫn có bản năng hoang dã của động vật ăn thịt. Cô đã quá đắc ý rồi.

Không đợi Kỷ Tiểu Âu nghĩ lại, Rennes nghiêng người, hướng về phía cánh rừng phương hướng  nhe răng, yết hầu phát ra tiếng gầm gừ.

Quả thực, Kỷ Tiểu Âu cùng Eric bị hấp dẫn, đồng thời nhìn về phía rừng rậm.

Eric giơ củi lửa, tiến về phía trước hai bước. Bốn phía được chiếu sáng nhưng không có phát hiện gì.

Sabre cùng Dordog nhận được tín hiệu của Rennes đã sớm rời đi. Eric không phát hiện được gì cũng bình thường.

Một người một tuần lộc đem bốn phía đều kiểm tra một lần. Kỷ Tiểu Âu cho rằng Rennes nghe thấy cái gì nguy hiểm nên mới chạy ra. Cô an ủi hắn: "Xung quanh không có gì hết. Có phải mày nghe lầm không? Không có việc gì, bọn họ hẳn là sẽ không tìm tới chỗ này. Mày đừng sợ."

Làm một con con báo đâu cần sợ hãi. Eric có điểm khó hiểu.

Lúc này còn chưa tới hừng đông, Kỷ Tiểu Âu nhìn đồng hồ trên tay, buổi tối 10 giờ rưỡi.

Đây là chỗ tốt khi xuyên qua, mỗi ngày đều ngủ rất sớm

Bởi vì tối đến Kỷ Tiểu Âu  không có việc gì để làm, chỉ có thể nhắm mắt đi ngủ..

*Từ giờ mình sẽ chuyển xưng hô cho Rennes nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro