Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùi máu thơm ngọt truyền đến gần trong gang tấc. Việc này đối với động vật hệ ăn thịt đã mấy ngày không được ăn thịt tươi mà nói, tuyệt đối là dụ hoặc trí mạng.

Ánh mắt Rennes càng ngày càng thâm trầm. Hắn liếm liếm hàm răng, nỗ lực đè ép thiên tính của mình.

Mùi máu thơm ngọt của thiếu nữ  khác hoàn toàn mùi của động vật hệ ăn cỏ.

Sạch sẽ, điềm mỹ, giống như kẻ đi giữa sa mạc tìm được nguồn nước.

Yết hầu Rennes khẽ trượt một chút. Hắn sợ mình nhất thời nhịn không được, nên ngay lập tức từ trong lòng ngực Kỷ Tiểu Âu nhảy xuống, đi đến phía trước.

*

"Mày đi đâu vậy?" Kỷ Tiểu Âu tiến hỏi hắn.

Nhưng vừa bước lên một bước cô liền cảm giác một mảnh gì đó rơi xuống má, lạnh lạnh.

Cô hơi hơi sửng sốt, dừng bước, nhấc tay sờ gương mặt liền chạm tới một giọt nước đã hòa tan.

Trời mưa?

Đây là ý nghĩ đầu tiên của cô.

Nhưng mà khi ngẩng đầu nhìn về phía không trung, thời tiết sáng sủa, mây trôi yên ả, cũng không giống như trời sẽ mưa.

Một lát sau, từng cục bông màu trắng liên tiếp từ không trung rơi xuống, bay lả tả.Lúc này Kỷ Tiểu Âu mới phát hiện là tuyết đang rơi.

Bông tuyết rơi trên mu bàn tay cô, còn chưa có thấy rõ cũng đã hòa tan.

Kỷ Tiểu Âu có phần kinh ngạc, sao tuyết lại rơi vào lúc này? Hơn nữa cô một chút cũng không có cảm rét lạnh, mặc dù tuyết rơi vào mùa thu nhưng cũng phải có dấu hiệu trước chứ?

Phía trước Kỷ Tiểu Âu kinh ngạc so sánh, phía sau sắc mặt Eric lại trở nên phi thường ngưng trọng.

Ở thời khắc bông tuyết đầu tiên rơi xuống, cậu ấy liền leo lên cây đại thụ phía trước, đôi mắt hướng về nơi xa quan sát, lại nhìn phản ứng của động vật cấp thấp xung quanh, lúc này mới nhảy xuống nói với Kỷ Tiểu Âu: "Sắp có bão tuyết, chúng ta mau tìm nơi trú."

Trong vòng năm phút ngắn ngủi, tuyết rơi ngày càng lớn đáp trên má Kỷ Tiểu Âu, cái lạnh từ từ thấm vào làn da.

Nhiệt độ chợt giảm xuống.

Kỷ Tiểu Âu không rõ tình huống, đi theo phía sau Eric:"Sao lại thế này? Hiện tại không phải mùa thu sao, sao lại có tuyết rơi?"

Eric một mặt đi phía trước đi, một mặt giải thích: "Sau khi tuyết rơi thì chính là mùa đông."

Kỷ Tiểu Âu: "......"

Chẳng lẽ không phải mùa đông đến mới xuất hiện bão tuyết sao?

Kiểu nói ngược đời này là như thế nào?

Ky Tiểu Âu đầy một bụng nghi hoặc. Cô muốn hỏi đến tột cùng. Nhưng nhìn Eric biểu tình nghiêm túc, đành phải đem vấn đề trong lòng vấn đề tạm thời đè xuống.

Phụ cận là rừng rậm, địa thế có phần thấp, không có chủng tộc nào khác. Trong lúc nhất thời khó có thể tìm được  nơi tránh bão tuyết.

Eric biết, nếu bọn họ không nhanh chóng tìm được nơi an toàn sẽ bị bão tuyết ập đến cà vùi lấp trong đó.

Trước kia vào thời điểm này, các chủng tộc đã chuẩn bị kĩ càng để nghênh đón mùa đông. Lần này cậu ta ra khỏi nhà một mình mà lại quên mất việc này.

Eric ảo não, hướng về ngọn núi cao.

Gió và tuyết làm tầm mắt mê loạn.

Kỷ Tiểu Âu nheo đôi mắt, ôm Rennes gắt gao đi phía sau Eric.

Ước chừng đi khoảng mười lăm phút, tuyết đã đọng một tầng trắng xóa trên mặt đất.

Gió càng ngày càng lớn, bước chân Kỷ Tiểu Âu cũng không còn vững nữa.

Rốt cuộc, Eric ở trong rừng cây rậm rạp cũng phát hiện ra một cái hốc cây ngăm đen. Cậu ấy chui vào trước, tìm hiểu hoàn cảnh bên trong một chút. Hốc cây lạnh băng, lá rụng hỗn độn, không giống như có dấu vết gấu từng ở. Eric lúc này mới gọi Kỷ Tiểu Âu tiến vào. 

"Chúng ta hiện tại nơi này tránh một thời gian. Chờ bão tuyết ngừng sau đó lại lên đường."

Bên ngoài hốc cây, tiếng gió gào thét. Cậu ấy phải nói rất to.

Kỷ Tiểu Âu chỉ mặc một cái áo khoác đơn giản, bên trong cũng chỉ có mỏng, căn bản không thể giữ ấm, lúc này đã bị đông lạnh đến cả người cứng đờ.

Cô cắn răng, gật đầu nói được.

Eric nhìn quanh bốn phía, trừ bỏ lá cây ở ngoài, không có đồ để nhóm lửa. 

"Tôi ra ngoài nhặt một ít củi nhóm lửa. Trận tuyết này chắc cũng phải vài ngày. Không có lửa  chúng ta sẽ  bị chết cóng. Âu, các cô ở chỗ này chờ tôi, tôi sẽ trở lại thật nhanh."

Kỷ Tiểu Âu lúc này không có cậy mạnh. Trên người Eric trên da lông giữ ấm, cô lại chỉ có một kiện áo khoác mỏng. Cô đi theo cũng chẳng giúp được gì, ngược lại sẽ  gây phiền toái cho cậu ấy.

Eric đã đi vào trong gió tuyết. Kỷ Tiểu Âu ôm Rennes ngồi ở góc.

Tuy hốc cây có thể chắn gió nhưng vẫn có một cơn gió thổi qua cuốn theo tuyết rơi hỗn loạn, lạnh đến mức làm người ta run bần bật.

Lúc này cô cũng chẳng để ý việc mình là nhân loại bị lộ. Kỷ Tiểu Âu từ trong không gian lấy thảm lông ra, che kín mình bản thân mình cùng Rennes.

Rennes bị Kỷ Tiểu Âu bao đến kín mít, con người màu xanh biển nhìn ngoài động.

Hắn không hoảng loạn giống Eric, cũng không mờ mịt như Kỷ Tiểu Âu.

Một người một báo đợi khoảng nửa giờ cũng không thấy Eric trở về.

Bên ngoài gió tuyết tàn sát bừa bãi, cơ hồ không rõ hoàn cảnh chung quanh, chỉ còn lại một mảnh trắng xoá.

Lại qua đi nửa giờ, Eric chưa trở về.

Kỷ Tiểu Âu ẩn ẩn có chút lo lắng. Cậu ấy đi đâu kiếm củi đốt? Như thế nào tìm lâu như vậy?

Kỷ Tiểu Âu lo Eric gặp chuyện ngoài ý muốn, cởi bỏ thảm lông, đắp trên người Rennes, hướng cửa động đi đến.

Tới cửa động cô mới phát hiện, bên ngoài tuyết đọng đã tích thành một tầng dày, cơ hồ không quá cẳng chân.

Nàng chấn động, tuyết lớn như vậy Eric sẽ không bị mắc kẹt chứ?

Đang muốn đi ra ngoài tìm kiếm, vừa nhấc mắt, cô lờ mờ thấy một thân ảnh đi tới.

Kỷ Tiểu Âu thấy không rõ gương mặt, chỉ có thể thấy dáng người rất cường tráng, có vài phần tương tự với Eric.

Cô tưởng Eric trở về, chờ đối phương đến gần, lập tức nói: "Eric, cậu thế nào lại......"

Lời nói đến bên miệng, lại phải lập tức nuốt xuống.

Đối phương tứ chi thô tráng, mặc một kiện áo bằng da tuần lộc, cánh tay cùng ngực đều mọc đầy lông, đôi mắt ngăm đen, miệng hướng ra phía ngoài nổi lên.

Hắn ta đi về phía hốc cây, thân hình to lớn dày rộng đem toàn bộ cửa động che kín.

Không phải Eric, rõ ràng là thú nhân gấu nâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro