Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió tuyết bị ngăn lại, nhiệt độ bên trong cũng tăng một chút nhưng Kỷ Tiểu Âu lại bắt đầu toàn thân rét run.

Kỷ Tiểu Âu rũ mắt, ánh mắt dừng trên áo da tuần lộc trên người thú nhân, trái tim hơi thắt lại.

Nhìn kỹ thì bộ da này đã khô quắt cổ xưa, không giống như là vừa mới lột xong, cô lại thoáng yên lòng.

Xem ra Eric còn không có gặp hắn.

Trước kia ở thế kỷ 21, Kỷ Tiểu Âu thường xuyên thấy tin tức "Người đi rừng gặp nạn bị gấu nâu ăn thịt", hình ảnh tàn nhẫn, tương đương huyết tinh.

Lúc ấy nàng cho rằng tin này cách mình rất xa. Không nghĩ tới nhanh như vậy liền đến phiên mình.

Không biết gấu nâu tiến hóa thành thú nhân thì có cảm xúc yêu ghét không? Sẽ có suy nghĩ và óc phán đoán chứ?

Hiện tại cô nằm xuống giả chết có phải quá trễ rồi không?

Kỷ Tiểu Âu nhìn chằm chằm thú nhân gấu nâu, nhẹ nhàng mà lui về phía sau nửa bước, thực mau liền phân tích qua tình huống.

Lối có một đầu con báo, nhưng nó còn chưa thành niên. Nếu đối phương muốn công kích bọn họ, một người một báo căn bản không có phần thắng.

Ý thức được hiện thực tàn khốc này, tâm tình Kỷ Tiểu Âu càng thêm trầm trọng.

"Cái kia......" Kỷ Tiểu Âu ý đồ cùng đối phương nói chuyện với nhau. Mới vừa mở miệng, liền thấy hắn cong người, giống như không để ý mà đi vào hốc cây.

Kỷ Tiểu Âu nhanh chóng lui về phía sau, toàn bộ thân hình đều dán lên thân cây, nhường đường cho hắn.

Thân cây này thô tráng, nhìn qua có thể đã gần trăm năm. Không gian bên trong hốc cây bên cũng tương đối rộng lớn. Vừa rồi Kỷ Tiểu Âu, Eric cùng với một con báo nhỏ cũng dư chỗ.

Hiện tại thú nhân gấu này đi vào, bên trong tức khắc trở nên chật chội.

Thú nhân gấu kia cơ hồ chiếm cứ hơn phân nửa cái hốc cây. Hắn đi vào ngồi xuống Kỷ Tiểu Âu cùng Rennes liền ép tới trong góc.

Kỷ Tiểu Âu nhớ tới Eric nói,  hốc cây này hoang vắng. Khi bọn họ mới vừa tiến nhiệt độ rất thấp, vừa thấy liền nhận ra đó là không có sinh vật cư trú. Thú nhân gấu nghiêng nửa thân mình, lưng dựa vào thân cây, nhìn trông không quá quen thuộc đối với nơi này.

Trong lòng Kỷ Tiểu Âu lóe lên tia hy vọng. Nếu chỗ này không phải địa bàn của hắn thì bọn họ có thể bàn bạc một chút. Kỷ Tiểu Âu đang ấp ủ nên nói thế nào thì đối phương rất bình thản ung dung, dùng giọng điệu trầm thấp mà ra lệnh: "Đi ra ngoài."

Kỷ Tiểu Âu: "......"

Cô biết gấu là động vật sống một mình. Đặc biệt là thời điểm ngủ đông, chúng càng không muốn bị ai quấy rầy hết. Thế nhưng nơi này là do các cô tìm thấy trước. Thú nhân này có thể nói chút đạo lý trước được không?

Kỷ Tiểu Âu thật sâu hít một hơi, tận lực nhẹ nhàng nhất có thể. Cô bèn thương lượng: "Bên ngoài tuyết rất lớn. Gần đây cũng không có nơi nào khác để ẩn náu. Nếu anh không ngại, chúng ta có thể tạm thời cùng nhau chia sẻ chỗ này. Chờ đỡ tuyết hơn ......"

Đôi mắt gấu nâu đen như mực nhìn Kỷ Tiểu Âu. Xem ra, không biết thú nhân này trời sinh như vậy hay là không hài lòng với lời Kỷ Tiểu Âu nói. Dù sao trên mặt hắn cũng hông có bất luận biểu tình gì.

"Bạn tôi đã ra ngoài kiếm củi, rất nhanh liền trở về. Nhóm lửa xong có lẽ sẽ ấm hơn chút. Anh, anh muốn sưởi ấm sao......"

Không chờ Kỷ Tiểu Âu nói hết câu, thú nhân gấu nâu liền rít lên một tiếng tỏ vẻ không kiên nhẫn, hai hàm răng đều lộ ra răng nanh bén nhọn: "Đi ra ngoài."

Kỷ Tiểu Âu ôm con báo nhỏ trong tay, run bần bật, một tay kia nắm chặt ba lô. Tuy cô rất sợ hãi, nhưng vẫn không nghe lời hắn.

Hiện tại bên ngoài không gió thì tuyết, căn bản không thể tìm đường. Lúc này đi ra ngoài thì khác nào chịu chết.

Cô cắn cắn môi, thấy đối phương cũng không tính muốn ăn thịt mình, cô lấy hết can đảm nói: "Bạn của tôi vẫn còn ở bên ngoài. Chúng tôi có thể chờ cậu ấy về rồi mới đi được không? Cậu ấy rất nhanh liền trở lại."

Không đợi đối phương có cơ hội cự tuyệt, cô chạy nhanh đem thảm lông trên người đưa đến trước mặt hắn, "Anh lạnh không? Cái này tặng cho anh, khoác trên người rất ấm." 

Cô nỗ lực khắc chế cảm xúc của mình nhưng nói đến câu cuối cùng, thanh âm vẫn là có chút run rẩy.

Lần này thú nhân gấu nâu không nói gì. Hắn đem thảm lông từ trên xuống dưới đánh giá một lần.

Kỷ Tiểu Âu thấy hắn đã bị hấp dẫn, lại từ trong ba lô lấy ra một hộp Dove chocolate: "Anh ăn cái này không? Cái này có nhiều năng lượng, ăn xong liền không đói bụng."

Thú nhân gấu nâu vẫn chỉ nhìn cô, không có tiếp.

Kỷ Tiểu Âu không ngừng cố gắng, lần lượt lấy ra những đồ vật khác, ý đồ lấy lòng đối phương.

Lúc chạm đến sữa cùng thịt bò khô, tay cô đột nhiên bị móng vuốt nho nhỏ của con thú đè lại.

Kỷ Tiểu Âu cúi đầu liền thấy con báo nhỏ đang nhìn mình.

Kỷ Tiểu Âu ngây ra một lúc, rất nhanh liền hiểu được đây là đang ngăn cản.

...... Muốn bảo vệ đồ ăn à?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro