Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong không khí thoang thoảng mùi hương thơm ngọt, tự nơi xa mà đến, hòa lẫn trong mùi vị của từng cơn sóng biển vừa mờ ảo lại hàm súc khác hoàn toàn mùi hương mà giống cái Lang tộc động dục.

Horton chuyển động mũi chân, mắt xanh nhìn về phía góc khoang thuyền, sau đống da linh dương.

"Tộc trưởng......" Thú nhân Lang tộc động động cái mũi ngửi lại lần nữa. Hắn vẫn không ngửi được mùi gì hết.

Horton làm lơ lời thú nhân kia nói. Hắn cất bước, hướng phía chồng da linh dương đi tới.

Đôi chân dẫm lên sàn gỗ đặc nặng nề.

Cộp, cộp, cộp ——

Kỷ Tiểu Âu cả người cứng còng, đầu óc trống rỗng.

Mùi vị động dục là cái quỷ gì??

Cái gì cô cũng không ngửi thấy có được không??

Tiếng bước chân càng ngày càng gần. Cô nâng tay áo ngửi ngửi muốn xác nhận có phải trên người mình có mùi lạ không. Rõ ràng là không có. Trừ bỏ mùi nước giặt trên quần áo tàn lưu cái gì cô cũng không ngửi được.

Mũi hắn là mũi chó à?

Horton ngừng ở đống da linh dương trước mặt. Hắn ghé mắt, đầu lưỡi từ cánh môi nhẹ nhàng đảo qua, đôi mắt nhìn chằm chằm một chỗ.

Mùi hương rất ngọt, giống như mứt trái cây trong hũ.

Ngọt hương nhè nhẹ từng đợt từng đợt mà tràn ra, hắn có thể tưởng tượng ra một giống cái đang run rẩy bất lực.

Nhưng mà tiếp theo nháy mắt, lông mày hắn nhăn lại thành một đoàn.

Mùi hương chợt biến mất, thay vào đó là mùi sóng biển tanh tanh ập vào trước mặt, làm Horton có chút trở tay không kịp.

Hắn mất hứng mà líu lưỡi, lại lần nữa tập trung tinh kiểm tra lại. Khí vị động dục kia đã không thấy.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân hỗn loạn. Một thú nhân Lang tộc đứng ở phía dưới thang lầu, vội vàng thông báo: "Tộc trưởng, đầu kia của thuyền bị nước tràn vào!"

Horton nhăn mày, thu hồi tâm tư linh tinh, dẫm lên giày bó trở về: "Sao lại thế này?"

Thú nhân nói: "Vẫn chưa thể biết nguyên nhân...... Nhưng mà...... Tôi vừa tới phòng quan sát kiểm tra một lần. Tên Báo tộc bị giam kia không còn ở đó nữa, đã tìm bên ngoài lẫn bên trong đều không thấy......"

Horton đi tới bậc thang cuối cùng, nghe vậy, đáy mắt hiện lên một tia âm lãnh: "Lập tức phong tỏa toàn bộ con thuyền, cần phải tìm hắn cho bằng được cho ta."

Cửa khoang thuyền cuối cùng cũng đóng lại, ngăn lại ánh trăng bên ngoài, cũng ngăn cách hỗn loạn với bên trong.

Kỷ Tiểu Âu tránh ở sau chồng da linh dương, không dám bước ra ngoài.

Cô duỗi tay sờ trán mới phát hiện đang mùa đông nhưng cả người đều chảy mồ hôi lạnh.

Mùi giống cái động dục...... là đang chỉ cô à?

Cô biết động vật trong thiên nhiên đều có kì động dục nhất định. Động dục chính là hiện tượng trứng rụng, là tín hiệu thông báo động vật có thể giao phối.

Suy nghĩ lại, đây là ám chỉ cô rụng trứng.

Cơ mà hiện tượng này không phải chỉ có ở động vật sao?

Chẳng lẽ thời kì kinh nguyệt của phụ nữa cũng sẽ có tín hiệu động dục?

Kỷ Tiểu Âu to đầu. Thời kỳ rụng trứng sao cô có thể khống chế được?

Cô cắn răng. Hiện tại ra ngoài không khác gì trở thành cái bia di động. Cô phải tìm cách tự cứu mình.

Vừa rồi tên thú nhân Lang tộc kia ngửi thấy mùi nước biển nên mới rời đi. Nói cách khác, chỉ cần có đem mùi trên cơ thể che giấu bằng mùi khác là được?

*

Phần mũi tàu bị nước tràn vào. Những thú nhân khác lập tức tỉnh ngủ, hớt hải chạy tới sửa chữa.

Các thú nhân còn lại đi cùng Horton kiểm tra từng góc của con thuyền, kiểm tra xem tên Báo tộc kia đang trốn ở đâu.

Thừa dịp này, Kỷ Tiểu Âu đem túi thơm bạc hà bên hông ra nhét đầy, nhét đầy hạt tiêu cùng ngũ vị tử vào đó.

Làm xong, cô nhẹ nhàng ra khỏi khoang thuyền. Có thể là Horton đã kiểm tra qua nơi này nên trên boong tàu không có thú nhân nào.

Kỷ Tiểu Âu nhớ tới lời bọn họ nói ban nãy. Báo tộc kia chính là con báo nhỏ cô đang tìm sao? Nó từ phòng quan sát chạy ra rồi, hiện tại đang ở đâu?

"Nơi này giống như có tiếng gì đó ——"

"Cậu nghe thấy cái gì?"

"Qua đi nhìn xem!"

Chỗ ngoặt phía trước đột nhiên truyền đến tiếng nói. Kỷ Tiểu Âu lập tức ngừng lại, phản xạ có điều kiện mà hướng bốn phía quan sát.

Hai bên đều là phòng, thoạt nhìn giống phòng ngủ của các thú nhân. Tiếng bước chân của bọn họ ngày càng gần chỗ cô. Kỷ Tiểu Âu không trốn đến nơi khác, hoảng loạn đẩy bừa một cánh cửa ra, nghiêng người lách vào, nhanh chóng đóng cửa lại.

Đúng lúc đó, hai gã thú nhân Lang tộc cũng tới lối này. Họ ngừng lại ở cánh cửa trước mặt.

"Kỳ quái, cái gì cũng không có."

"Vừa rồi rõ ràng nghe thấy tiếng bước chân......"

"Chắc là tộc trưởng vừa rời đi?"

"Có lẽ là vậy. Đến chỗ khác thôi."

Hai gã thú nhân ở cửa nói thầm, giơ cây đuốc chiếu chiếu khắp nơi. Chỉ chốc lát sau liền từ này chỗ đó rời đi.

Kỷ Tiểu Âu tránh ở bên trong cánh cửa, sau lưng mồ hôi lạnh ròng ròng, hai chân mềm nhũn.

Cô bắt đầu sợ hãi, hối hận bản thân nhất thời lỗ mãng mà lên thuyền.

Thú nhân ở đây mũi thính, lỗ tai nhanh nhạy. Ở chỗ này cô căn bản trốn không được bao lâu, đến lúc làm cách nào để xuống thuyền?

Cô chưa tìm thấy ba lô. Con báo kia cũng ở đâu không rõ, chẳng lẽ phải bị bọn họ bắt lại?

Kỷ Tiểu Âu ngồi ở phía sau cửa, thẳng đến khi cảm xúc ổn định hơn chút, mới đỡ bàn, chuẩn bị đứng lên.

Đột nhiên, đầu ngón tay chạm phải thứ gì cưng cứng, có chút quen thuộc. Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve, xác định đây là đinh tán.

Ánh mắt cô sáng lên, hai mắt trong bóng đêm rực rỡ lấp lánh. Cô vội vàng xoay người, đem thứ này cầm trong tay.

Nương theo ánh trăng mờ ngoài cửa sổ, màu hoa hồng, mang đinh tán, hai quai đeo, đúng là ba lô của cô.

Khóa kéo vẫn luôn mở ra, không biết thú nhân nơi này có sử dụng khóa kéo không. Chỉ là ba lô vẫn mở rộng, bên trong đầy xương thú, dây thừng cùng đồ vật linh tinh khác.

Thú nhân này đúng là xem ba lô của cô như túi đựng đồ đạc......

Kỷ Tiểu Âu tìm kiếm một hồi, rốt cuộc ở nhất phía dưới cùng tìm được la bàn, đèn pin cùng di động.

Tảng đá trong lòng cô rốt cuộc cũng buông xuống một nửa. Tốt xấu gì cũng tìm được ba lô về rồi!

Chỉ là không ngờ lại may mắn như vậy. Cô trong lúc vội vàng tùy tiện vào tới một gian phòng, vừa lúc trong đó có ba lô.

Vì đề phòng, Kỷ Tiểu Âu đem ba lô bỏ vào không gian, chỉ để lại một cái đèn pin, lại từ không gian lấy hai cục pin ra thay, đem pin đã dùng xong ném vào không gian.

Ngón cái đặt trên công tắc, nhẹ nhàng đẩy. Một chùm ánh sáng bạc lập tức hiện ra.

Kỷ Tiểu Âu cuối cùng thấy rõ bên trong gian phòng này.Phòng không lớn, bày biện cũng đơn giản. Trên giường trải da thú, đầu giường treo cung tiễn, rìu đá, dao ngắn cùng một số công cụ khác.

Kỷ Tiểu Âu chuyển đèn pin, chuẩn bị đánh giá nơi khác, đột nhiên, dư quang thoáng nhìn cửa sổ chỗ đó có một thân ảnh màu đen lắc lư đi tới.

Cô cứng đờ, lập tức phòng bị mà nhìn chằm chằm chỗ kia. Chỉ thấy thân ảnh màu đen kìa "bộp" một tiếng,  từ cửa sổ nhảy xuống, dừng bên chân mình.

Kỷ Tiểu Âu phản xạ có điều kiện lui về phía sau hai bước, phòng bị mà nhìn này thứ sinh vật này.

Bỗng nhiên ——

"Gừ, gừ......"

Âm thanh quen thuộc vang lên. Kỷ Tiểu Âu đôi to mắt, không thể tưởng tượng mà giơ lên đèn pin, chiếu tới chỗ phát ra âm thanh.

Quả nhiên, sinh vật trước mặt này đúng là con báo bị lạc kia.

Nó đứng ở đối diện, ngẩng đầu, yết hầu tràn ra âm thanh trầm thấp. Con ngươi lạnh nhạt, ẩn chứa lãnh quang chứa thu lại.

Nó há miệng thở dốc, hàm răng sắc nhọn.

Đằng sau tràn ra vết máu loang lổ, dần dần thấm xuống sàn, chỉ chốc lát liền biến thành màu đỏ sẫm.

Kỷ Tiểu Âu theo vết máu nhìn về chân sau của hắn liền thấy miệng vết thương cũ đã nứt toạc, băng gạc máu thấm ướt. Hắn đại khái cũng cảm thấy đau đớn, cho nên khi rơi xuống đất liền hơi cuộn chân sau lên để giảm xóc.

Kỷ Tiểu Âu ngơ ngác nhìn hắn, ngón tay run rẩy, thiếu chút nữa không cầm được đèn pin.

Ánh mắt nó hung ác. Cô có thể thấy được sát khí của dã thú từ trong đó.

Kỷ Tiểu Âu vừa định tiến lên nhưng tóm lại vẫn lùi bước.

Cô không xác định, sát ý trong mắt hắn là nhắm vào cô, hay là nhằm vào thú nhân khác?

*

Trong lúc Rennes rơi xuống đất hắn nhìn thấy chùm tia sáng màu trắng lóe lên. Ở cuối chính là thiếu nữ ăn mặc đơn bạc đứng trước cửa phòng, vẻ mặt mờ mịt vô thố.. Nhìn đến hắn trong nháy mắt, theo bản năng lùi về sai một bước.

Tựa như phản ứng lần đầu khi cô nhìn thấy hắn.

Ánh mắt Rennes hơi trầm xuống, đầu lưỡi chậm rãi đảo qua hàm răng, mất máu quá nhiều làm đầu óc của hắn có chút không thanh tỉnh, không chút nào che giấu thú tính của mình.

Sao cô lại ở trên thuyền? Bị Lang tộc bắt đến?

Rennes chuyển mắt nhìn mắt bốn phía, một gian phòng bình thường.

Khi hắn đi vào này chiếc thuyền này, đám Lang tộc đang ở trên boong tàu uống rượu chúc mừng. Bọn họ lấy được đủ da thú, bảo hộ giống cái vượt qua mùa đông.

Hắn vì thu hoạch tình hình nội bộ của Lang tộc, cố ý bại lộ dấu vết, làm bộ như bị bọn họ bắt giữ để vào phòng quan sát.

Làm hắn thất vọng chính là, trong phòng quan sát, trừ bỏ giống loài hệ ăn cỏ, không có tin tức nào hữu dụng.

Về chuyện hắn lại thu nhỏ, Lang tộc dường như hoàn toàn không biết gì cả.

Rennes tâm tình có chút bực bội. Thân thể này quá yếu ớt, lực công kích thấp, tốc độ chậm chạp, hàm răng cùng móng vuốt không đủ sắc bén. Trừ bỏ nhanh nhẹn những thứ khác quả thực là không ổn chút nào.

Vừa rồi hắn chỉ mở cửa phòng quan sát liền làm thú nhân Lang tộc chú ý. Vì muốn đánh lạc hướng bọn họ, hắn không thể không phá hư mũi tàu. Trong lúc chạy trốn miệng vết thương rách ra, mùi máu nhất định sẽ làm hắn bại lộ.

Rennes nhìn về phía thiếu nữ vẫn đang đứng im phía đối diện. Hắn  cho rằng cô sẽ sợ hãi, sẽ lùi bước, sẽ chạy trốn, không nghĩ tới cô chỉ là chậm rãi ngồi trước mặt hắn, vươn ngón tay trắng mềm, cẩn thận mà chạm vào băng vải đầy máu trên chân hắn. Đôi mắt đen lúng liếng  nhìn hắn, sợ hã mà lo lắng hỏi: "Đau sao?"

Rennes theo quán tính mà rụt rụt thân thể.

Kỷ Tiểu Âu thấy thế, môi hơi nhấp, nhẹ nhàng cười, đôi mắt cong lên. Rất nhanh, lại thu hồinụ cười lúng túng, xụ mặt nói: "Đã bị thương còn chạy loạn khắp nơi? Biết nơi này có bao nhiêu nguy hiểm không hả?"

Rennes nhìn chằm chằm đầu ngón tay thiếu nữ, con ngươi đen tối.

Kỷ Tiểu Âu còn muốn nói cái gì, đột nhiên trên hành lang yên tĩnh liền vang lên tiếng ồn ào. Ngay sau đó, bước chân nặng nề dừng lại trước cửa phòng.

Không đợi Kỷ Tiểu Âu phản ứng lại, "rầm" một tiếng, một cổ sức mạnh to lớn đá văng ván cửa.

Ngoài cửa, Horton thu chân, khoanh tay, nghiêng người dựa vào khung cửa. Hắn nheo mắt, ánh mắt như đánh giá con mồi dừng trên thiếu nữ đối diện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro